Chương trước
Chương sau
Tiếng gió gào thét che đi giọng nói người kia.

Diệp Băng Nhiên bừng tỉnh, ý thức được nơi này là ảo cảnh viết lên từ thức hải một người, đối phương căn bản sẽ không trả lời.

Hắn nhìn hài tử dung mạo xinh đẹp tinh xảo, khom lưng nhặt lấy Ly Thiên bị vùi trong tuyết trả lại hắn, sau đó đi sang bên cạnh dùng ống tay áo quét đi lớp tuyết đọng trên tảng đá ngồi xuống.

Thẩm Lưu Hưởng khẽ nghiêng đầu, một tay chống cằm mắt nhìn chằm chằm người còn đứng sững sờ nơi đó.

Thầm nghĩ: Quả nhiên đầu y chan một tấm gỗ, thoạt nhìn ngơ ngơ ngác ngác ngây ngốc.

Hắn theo đoàn người Thanh Lăng tông đến Kiếm tông du ngoạn. Vừa đến nơi sư tôn đã bị Kiếm Đạo chân nhân mang đi, các sư huynh đệ thì đi tới sân luyện võ còn hắn thì được Lam bá bá ôm đi.

Lam Tiêu Sinh vẫn rất thích hắn. Mỗi lần thấy hắn đều phải tặng cho hắn một đống đồ tốt.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi hắn được chiêu đãi ăn uống no say, sờ sờ cái bụng căn cứng, trên đầu còn đội cành lá sen mang từ Thanh Lăng, tựa như một tiểu mỹ nhân chôn vùi trên nhuyễn tháp được trãi sẵn thảm nhung cực kỳ ấm áp.

Lam Tiêu Sinh thấy thế, lấy Cửu Huyền Cầm ra, đàn một khúc an hồn cầm dẫn hắn đi vào mộng đẹp.

Ngủ khoảng nữa canh giờ, Thẩm Lưu xoa xoa cặp mắt còn lim dim buồn ngủ. Trong lúc còn đang mơ màng, bên tai truyền đã truyền cuộc trò chuyên của Lam Tiêu Sinh cùng người bên cạnh.

"Đến tông cũng đã được hai năm rồi vẫn không nói câu nào. Cả ngày cứ ở phía sau núi luyện kiếm. Ta đã dùng rất nhiều cách rồi nhưng thật sự là không có biện pháp."

Người bên cạnh than nhẹ: "Phiền Lam huynh nhọc lòng. Quả thật đứa nhỏ này rất đáng thương, trơ mắt nhìn cha mẹ vì bảo vệ hắn mà bị yêu thú nuốt vào trong bụng, trên mặt đất phun đầy huyết tinh cùng xương vụn, đừng nói mới có năm tuổi đổi lại là hai người chúng ta cũng không tránh khỏi điên cuồng."

"Trong lòng hắn chính là đau khổ, mới có thể không kể ngày đêm luyện kiếm ở nơi đó."

Lam Tiêu Sinh cũng than thở.

"Thời điểm hài tử bài ta làm vi sư ta đã nói cho hắn mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều cầm kiếm tu hành nhưng lý do cầm kiếm thì mỗi người mỗi khác. Có người vì theo đuổi đại đạo, có người vì trảm yêu trừ ma... Ta hỏi hắn 'Vì sao cầm kiếm' ."

"Đầu ngón tay hắn chỉ vào tim ta, nhất bút nhất hoạ viết*—— không để cho bất kỳ ai chết trước mặt hắn!"
(nhất bút nhất hoạ ‘一笔一划’: ‘một nét như họa’ nghĩa đại khái là vậy. ta cũng không hiểu lắm chỉ hiểu đại khác là kiên định ý.)

Thẩm Lưu Hưởng vốc lấy một nắm tuyết, cúi đầu, lưỡng hai tay nhỏ nhắn vò nắm một hồi.

Hoàng hôn rất nhanh đã buông xuống.

Hai tay hắn giấu sau lưng, đứng ở trước mặt tiểu kiếm tu như đã đóng băng.

"Tặng ngươi một cái lễ ra mắt."

Trên lòng bàn tay hai tiểu người tuyết bé xinh xuất hiện trong tầm mắt Diệp Băng Nhiên. Trên con người tuyết còn cắm cành cây làm tay, trên đầu còn đội một phiến lá sen.

"Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đã đồng ý nhận nó."

Thẩm Lưu Hưởng đem người tuyết lần lượt từng cái bày trên đất, sau đó nhấc mi mắt lên, cái eo nhỏ dựng thẳng dậy, tựa như không để ý, thẳng thừng nói: "Được rồi, đến lượt ngươi đáp lễ nha."

Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ còn lại tiếng rì rào của tuyết.

Trên mặt Diệp Băng Nhiên lộ ra mấy phần luống cuống, luống cuống tay chân lục lọi túi đồ của mình. Nhưng tay nhỏ vừa duỗi ra, bên hông trống rỗng, đừng nói túi đựng đồ, ngay cả miếng ngọc vỡ cũng tìm không thấy.

Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn bối rối, ý cười trên mặt càng đậm hơn.

"Như vậy đi. Con người ta rất sợ chết, nhất là tiếc mệnh."

Hắn cầm lấy tiểu người tuyết đội lá xanh kia, đặt lên tay Diệp Băng Nhiên. "Nếu sau này ta có gặp phải nguy hiển, ngươi liền tới cứu ta, con như quà đáp lễ."

Đầu ngón tay Diệp Băng Nhiên khẽ run, những chán nản buồn phiền trong lòng tựa như đều ánh lên ánh mắt tiểu người tuyết tinh xảo kia.

Hắn sai rồi...

Hết thảy đều sai rồi ——!

Tựa như ngày ấy hắn luyến tiếc không nỡ đặt tiểu người tuyết xuống, vẫn cứ nâng niu ở trong lòng bàn tay, kết quả đem người tuyết hòa tan.

Quả nhiên hắn vừa ngu vừa dốt.

"Đừng nói ta bắt nạt ngươi, đây chỉ là trả lễ lại." Thẩm Lưu Hưởng lấy miếng lá sen bị mất một mảnh nhỏ trên đầu xuống, khẽ vẫy.

Phủi xuống toàn bộ hoa tuyết dính bên trên, tiến lên một bước, đem lá sen xanh biếc che lên đỉnh đầu đã phủ kín băng tuyết của Diệp Băng Nhiên.

"Chuyện đã qua tựa như mây khói, nhìn về phía trước... Nếu như cái gì cũng không thấy, có thể nhìn ta."

"Ta là đệ tử Thanh Lăng tông, là người mà người gặp người thích!"

Dứt lời, hài tử bạch y quan sát sắc trười nói thầm sư tôn cũng nên tìm hắn rồi, liền xoay người rời đi.

Đầu ngón tayDiệp Băng Nhiên lướt qua cánh tay áo hắn, thiếu chút nữa liền có thể tóm lại nhưng chung quy là cái gì cũng không thể nắm, trơ mắt nhìn người từ từ biến mất trong gió tuyết.

"Đừng đi —— "

Diệp Băng Nhiên bỗng đuổi theo.

Vô thức làm ra phản ứng hoàn toàn không giống trước đây.

Trong phòng, Lam Tiêu Sinh sắc mặt thay đổi, muốn dập tắt ngọn hương đang cháy, nhưng có một luồng linh lực gắt gao bảo vệ nén hương kia, ngăn cản động tác của hắn.

Mà người phát ra luồng linh lực kia không ai khác chính là bản thân Diệp Băng Nhiên.

"Nguy rồi, hắn rơi vào bẩy của Mộng Yểm rồi!"

Ánh mắt Lăng Dạ khẽ nhúc nhích: "Không đúng, hắn phân thần* bảo hộ nhiên hương*, cho thấy hắn vẫn còn ý thức, biết bản thân còn ở trong ảo cảnh."
(Phân thần: chia thần thức, Nhiên hương: Hương đang cháy.)

Lam Tiêu Sinh ngạc nhiên: "Nếu đã như vậy vì sao lại không cho ta cứu hắn ra."

Lăng Dạ không đáp, đầu ngón tay đánh gảy hương đang bốc cháy.

Diệp Băng Nhiên phút chốc ói ra một ngụm huyết, mở mắt tỉnh lại.

Ánh mắt của hắn rơi lên người đang nằm trên giường, môi mỏng run rẩy, giọng nói khàn đến mức không nghe thấy. "... Ta đến Thanh Lăng đi tìm ngươi... Xin lỗi, ta nhận lầm ngươi... Là ta sai rồi."

Lam Tiêu Sinh cảm thấy tâm tình của hắn có chút không đúng, nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi kỹ.

Hương, chỉ còn lại một cây.

"Ai tới."

Lăng Dạ đứng ở bên giường, vén góc chăn cho Thẩm Lưu Hưởng nói: "Chu Huyền Lan."

Lam Tiêu Sinh đỡ trán: "Tu vi hắn không đủ."

Lăng Dạ hờ hững nhìn hắn: "Lam Tông chủ đối với hắn rất có phiến diện."

"Đúng vậy." Lam Tiêu Sinh thẳng thừng thừa nhận. "Quan hệ của hắn cùng với Lưu Hưởng quá sâu, cũng không phải là chuyện tốt."

"Chuyện sau này sau này hãy nói." Lăng Dạ chắp tay sau lưng vẻ mặt hờ hững. "Kiêng kỵ của ngươi với hắn, cùng với mong đợi của ta đối với hắn đều giống nhau. Hiện tại không phải là lúc nói tới chuyện này."

Cửa liền mở.

Sắc mặt Ninh Nhuận Tân tái xanh, nếu không có Triệu Lâm khuyên nhủ, hắn nhất định phải tiến lên lý luận một phen.

Lẽ nào hắn ngay cả đệ tử Kim đan kỳ cũng không bằng sao? !

Tố Bạch Triệt liếc mắt quan sát xung quanh, suy tính khả năng đào tẩu thành công. Nếu như Mộng Yểm thú bị bắt, tám chín phần mười hắn nhất định sẽ bại lộ.

Đồng Khê lại nói: "Không được, sắp tới thời điểm mấu chốt, ngươi nhất định phải đi theo sát Chu Huyền Lan."

Tố Bạch Triệt đè xuống đôi chân nóng lòng muốn chạy trốn "Nói cụ thể chút."

Đồng Khê đang muốn mở miệng, trong đầu lại vang lên tiếng hét thất thanh.

Là Mộng Yểm thú.

"Chủ nhân, người tới là người phương nào, luồng hơi thở này khiến ta có chút sợ sệt."

Tố Bạch Triệt không nói gì: "Ngươi là hung thú yêu giới, giả vờ làm tiểu đáng thương cái gì."

Mộng Yểm thú: "Nhưng ta..."

"Ít nói nhảm." Tố Bạch Triệt cau mày. "Thức hải là thiên hạ của ngươi, chế một cái ảo cảnh nhốt hắn lại không phải là xong rồi sao."

Không bao lâu, Mộng Yểm thú run run rẩy rẩy nói: "Vô dụng, những ký ức này đều giữ không nổi hắn... Chỉ có một nơi duy nhất có thể nhốt hán nhưng ta không thể đụng tới cũng không thể xem được, có, có hơi thở của thiên đạo."

"Thiên đạo? !"

Tố Bạch Triệt kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát, "đừng dùng những đoạn hồi ức đó nữa, tự chế ra một ảo cảnh nào đó nhốt hắn lại, ngươi thừa cơ trốn ra là được."

Mộng Yểm thú ngập ngừng nói: "Cái nào, loại ảo cảnh nào mới có tác dụng với hắn thỉnh chú nhân chỉ điểm."

"Chuyện đơn giản như vậy ngươi còn hỏi ta?"

Tố Bạch Triệt sờ sờ cằm.

"Tất nhiên là tạo ra một tiểu mỹ nhân mê hoặc hắn, chỉ cần đủ đẹp, đủ hăng hái, đừng nói là thiếu niên máu nóng, bất kể nam nhân nào cũng không chịu được!"

Mộng Yểm thú cảm thấy cái này rất có lý liền lĩnh mệnh rời đi.

*

Chu Huyền Lan mở mắt ra, một luồng mùi thơm tràn vào chóp mũi.

Nữa người của hắn ngâm trong ôn tuyền, lưng tựa lên một khối đá nguội lanh, trong lồng ngực kề sát một người.

Thiếu niên hồng y nữa hở, lộ ra lồng ngực trắng nõn mê người, vòng cung nơi hõm cổ tuyệt sắc, mái tóc đen tuyền óng ánh thủy châu, ướt nhẹp xõa tung trên khuông ngực thiếu niên mềm dẻo tựa như không xương.

Cánh tay bạch ngọc của hắn vòng lấy cổ Chu Huyền Lan lông mi đen cong vút khẽ run run. "Ta đẹp không?"

Chu Huyền Lan nhìn gương mặt hắn: "Đẹp."

Hồng y thiếu niên cười tươi như hoan chẳng khác nào yêu tinh câu nhân.

Tay hắn dời xuống dưới, dài nhỏ ngón tay trắng noãn đặt trên sống lưng Chu Huyền Lan nhẹ nhàng vẽ một đường.

Đôi môi đỏ sẫm kề sát bên môi hắn, thổi nhẹ một ngụm khí treo người.

"Ta biết ngươi muốn ta, đến đi ~ ta ở đây, tới cởi y phục ta đi, muốn làm gì ta đều được... Không ai biết được, ta cũng không thể chống lại ngươi nổi, mặc ngươi thu thập~~~~ "

Chu Huyền Lan nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thiếu niên ngũ quan xinh xắn, lặng im trong chốc lát, động thủ bắt lấy cái gáy trắng nõn yếu ớt kía.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên ý cười lạnh.

"Cút ngay, sư tôn mới không lãng như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.