Tố Bạch Triệt tức đến nói năng lộn xộn. "Vì sao phải để tiên quân thay ta mạo hiểm, để ta bị bắt không phải tốt hơn sao?”
Sáng nay hắn phí hết tâm tư để chế tạo lại trùng hợp rơi vào tay Nam Diệu Quyền. Không phải là vì con đường đi tới ma giáo có thể đứng trên vạn người một cách dễ dàng sao.
Kết quả kế hoạch mình tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành còn chưa bắt đầu liền chết yểu!
Lăng Dạ buông hắn ra: "Ta biết ngươi lo lắng cho sư đệ, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, Nam Diệu Quyền sẽ không làm hắn bị thương."
Ai lo lắng? Có điều chính là phá hỏng chuyện tốt của hắn thôi!
Tố Bạch Triệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức trở mặt mặt.
Đồng Khê liên tục nhắc nhở hắn, lúc này mới giúp hắn bình tĩnh lại. Ngừng một chút, giọng điệu cũng dịu lại "Tông chủ, cho ta tới ma giáo cứu tiên quân đi."
Lăng Dạ: "Chỉ cần mình ta là được."
Hắn đã đặt thuật truy phong lên người Thẩm Lưu Hưởng. Lúc này có thể cảm nhận được phương hướng của sư đệ. Hiện tại sư đệ chính là đang đi tới ma giáo.
Tố Bạch Triệt tức đến nổ phổi.
Không cho hắn đi, chẳng lẽ muốn cả đời hắn đề sống trên Thanh Lăng Tông? !
Hắn nóng lòng đến mức không thèm lựa lời mà nói, giọng điệu mang theo mấy phần giễu cợt: "Không thể tưởng tượng được trong lòng tông chủ Thẩm Tiên Quân còn không bằng nữa phần của ta. Tố mỗ quả thật thụ sủng nhược kinh*." (Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sợ.)
Lăng Dạ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tố Bạch Triệt, nửa ngày mới nhàn nhạt cất tiếng: "Ta không cho ngươi đi là vì nến ngươi rơi vào trong tay của Nam Diệu Quyền tám chín phần mười sẽ chết nhưng sư đệ thì không giống. Cho dù Nam Diệu Quyền có không hài lòng với hắn đến mấy cũng sẽ không đả thương hắn dù chỉ một chút."
Đáy lòng Tố Bạch Triệt cười lạnh.
Hù ai cơ chứ, Đồng Khê đã nói rõ với hắn, Ma tôn tưởng hắn là thân đệ đệ của mình, muốn bù những áy náy lúc xưa, thì sao có thể tổn thương hắn.
Huống hồ, dựa vào điều gì mà chắt chắn ma tôn sẽ không khiến Thẩm Lưu Hưởng bị thương ngược lại lại bảo chính ta gặp nguy hiểm? chẳng lẽ dựa vào cái khuông mặt này ở trong lòng Nam Diệu Quyền ta lại không thể thắng Thẩm Lưu Hưởng sao? quả thực quá nực cười!
Lăng Dạ không nhiều lời thêm nữa chỉ dặn dò: "Ngươi lưu lại trong tông."
Dứt lời hắn bước một bước vào hư không. Thời điểm muốn rời đi chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt hướng về phía một góc gần đó.
Chẳng biết từ lúc nào, thiếu niên đang đứng ở chỗ đó đã không thấy tung tích, chỉ còn một ít hạt dưa rơi trên mặt đất.
Lông mi Thẩm Lưu Hưởng = khẽ run, thời khắc ý thức khôi phục hắn mơ hồ nghe thấy một trận trò chuyện, trong đó còn có giọng của Nam Diệu Quyền.
Liễu Thâm Vân liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường: "Thuộc hạ cả gan hỏi, người này là ai?"
Lúc đó hắn nhìn từ xa phát hiện ma tôn vì tên tu sĩ này mà đẩy Tố Bạch Triệt ra, trong lòng hắn liền một trận dậy sóng.
Thời điểm Nam Diệu Quyền phát hiện trên thế gian có người dáng dấp lại giống y hệt đệ đệ ngài, ngài đã mừng đến cỡ nào hắn đều đặt ở trong mắt. đột nhiên lúc này lại bắt về một người không liên quan, lại càng để ma tôn bỏ qua bị đệ đệ đặt trong tâm kia.
Nam Diệu Quyền thả xuống trà cốc, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn vang lên tiếng vang trầm thấp.
Giây lát nói: "Hắn là chi tử* của nghĩa phụ ta**." *Con ruột **cha nuôi
Liễu Thâm Vân nhất thời kinh ngạc, hắn chưa từng nghe Ma tôn có nghĩa phụ. Tầm mắt hắn rơi lên trên giường, trong lúc lơ đãng lại trông thấy ngón tay thon dài trắng nõn đang đặt trên giường khẽ giât giật. Cùng lúc đó, Nam Diệu Quyền hừ lạnh: "Tỉnh rồi thì mở mắt ra. An phận chút. Còn không phát hiện ra ngươi chắt cũng chỉ có đám kim đan tu kỳ."
Thẩm Lưu Hưởng đương nhiên biết.
Đáy lòng chửi rủa muốn đem nước bọt dìm chết Nam Diệu Quyền.
Thuật pháp độc môn của ma tôn, phược linh.
Trên cổ tay hắn quấn đầy dây thừng nhỏ màu đen chính là sợi dây biến ra từ linh lực của Nam Diệu Quyền. Phàm là tu vi không bằng người thi thuật thì có thể đem linh lực trong cơ thể người đó khống chế, bị tùy ý đè ép tu vi.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, đầu tóc dài tùy tiện tán loạn phía sau lưng khẽ nhíu mày.
Hiện tại hắn còn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thân lại nghe thấy Nam Diệu Quyền nhàn nhạt nói.
"Cỡi quần áo."
"Hả? !"
Thẩm Lưu Hưởng trợn to hai mắt, ôm lấy hai tay, cảnh giác nhìn về phía Nam Diệu Quyền.
Có ý gì, một lời không hợp liền bắt người khác thoát y? Trong kí ức của hắn, thói quen này không phải của Nam Diệu Quyền, mà là của đám hồ ly.
Thấy người trên giường vẫn không chịu nhúc nhích, giọng điệu Nam Diệu Quyền lại tăng cao. "Bảo ngươi cởi."
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, vẫn không chịu động.
Tách trà trong tay Nam Diệu Quyền "Răng rắc" một tiếng vỡ nát, khuôn mặt lộ ra sắc mặt giận dữ. "Còn không chịu cởi, ta tự mình đến, tiện tay lột thêm một lớp da của ngươi luôn."
Quả nhiên hắn xem tên tu sĩ này không vừa mắt. Không tuân lệnh hắn cũng không xứng được sống.
Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Đáy lòng thổ tào một tiếng. (chửi thề)
Muốn xem Ngọc Hoàngthì cứ nói thẳng, cứ thích vòng một vòng lớn bắt hắn cởi quần áo làm chi.
Thẩm Lưu Hưởng kéo vạt áo xuống, lấy viên Ngọc Hoàng vẫn còn đang tỏa ra khí tức ấm áp kia ra. Mới vừa cầm lên tay, sơi dây vô hình trói trên cổ cứ thế tan vỡ bị cách không đoạt đi .
Nam Diệu Quyền nhìn chăm chú giây lát, thần sắc trên mặt biến ảo chập chờn, đầu ngón tay nắm viên Ngọc Hoàng đến trắng bệch.
Đây thật sự là tín vật của nghĩa phụ.
Ánh mắt của hắn rơi lên trên mặt Thẩm Lưu Hưởng, nhìn chằm chằm thật lâu tựa như muốn từ trên gương mặt này tìm ra một chút tương tự của người nào đó. Thế nhưng hiển nhiên hai cha con này lớn lên lại chẳng hề giống nhau.
Đế Tinh Vũ đối với hắn ơn trọng như núi, là người mà hắn kính trọng nhất. Lăng Dạ quả thật đoán không sai, hắn sẽ không làm thương tổn đến huyết thống của Đế Cung.
Thế nhưng...
Nam Diệu Quyền đi tới trước mặt Thẩm Lưu Hưởng trả Ngọc Hoàng lại cho hắn, chợt một mặt ngại ghét mà quăng quá mặt, "Hai huynh muội Tĩnh Thần cung Tinh Liên đều là nhân trung long phụng*, không thẹn khi làm con nói dõi của nghĩa phụ, như thế nào mà đến lượt ngươi thì huyết mạch của nghĩa phụ lại bê bết đến vậy." (nhân trong long phụng: rồng phượng trong loài người.) Thẩm Lưu Hưởng: "? ? ?"
Nếu không phải là đánh không lại, nhất định hắn phải bắt Nam Diệu Quyền nếm thử một chút thiết quyền của xã hội.
"Nếu đã như vậy có phải ta đã có thể đi rồi không."
Nam Diệu Quyền lại đè vai hắn lại, ‘bộp bộp’ hai tiếng vỗ xuống. "Mặc dù ta không thích ngươi nhưng nể mặt nghĩa phụ ta phải mang ngươi trở về ma giáo chỉ dạy cho thật tốt, miễn cho huyết mạch của nghĩa phụ tại tu chân giới cứ như thế mà trượt dài."
Hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Hưởng, nhíu mày. "Mặc dù đã xuất hiện chút sai lệch nhưng không sao, có thể giúp ngươi sửa lại cho đúng."
Thẩm Lưu Hưởng bị nhìn chăm chú đến nổi da gà.
Lưng bị một bàn tay vỗ xuống. "Sống lưng thẳng lên, cứ một bộ dáng uể oải như vậy còn ra thể thống gì."
"Còn có cái này"
Nam Diệu Quyền vén một lọn tóc đen xõa bên vai Thẩm Lưu Hưởng lên, hai ngón tay khẽ ma sát. "Không có phát đoạn* sao? Để xõa thành như vậy còn ra thể thống gì, vén lên.” (Phát đoạn: là dây buộc bằng vải lụa á.)
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút.
Đơn giản nghiêng thân mình, ‘rầm’ một tiếng ngã lại lên giường, một lần nữa lấy chăn trùm kín cả ngươi, ngay cả đầu cũng trùm lại luôn.
"Nằm làm gì?" Nam Diệu Quyền trầm mặt. "Đứng lên!"
Trả lời hắn, chính là một tiếng kêu rên từ trong chăn truyền ra.
"Không nghe không nghe, vương bát đọc kinh."
Nam Diệu Quyền giận dữ, giơ tay định một chưởng đánh xuống, hắc vụ trong lòng bàn tay khuếch tán, thiếu chút nữa thì không ức chế được kích động mà đem một chưởng này đánh chết cái người trốn trong chăn kia. (Một lần up mính sẽ up nữa chương sau với 1 chương mới nên mn nhớ đọc lại chương trước nha cả nhà.) Sau khi bình tĩnh lại, đôi tay đang ngưng trên không trung của hắn khẽ cuộn tròn lại, các khớp xương va vào nhau vang lên tiếng ‘rốm rốp’ giòn giã.
Nếu như bộ dạng của hắn giống như Tố Bạch Triệt thì cũng được đi.
Cửa phòng mở ra, Liễu Thâm Vân đứng chờ bên ngoài từ nãy đến giờ ngẩng đầu liền thấy sắc mặt Ma tôn âm trầm. "Người này là giả mạo?"
"Nếu như là giả mạo, ngươi cảm thấy ta sẽ để hắn yên ổn mà nằm trên giường chắt. " Nam Diệu Quyền hừ lạnh, vung một tay áo bào, chắp sau lưng. "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi vào trong theo dõi hắn, đừng để hắn chạy."
Liễu Thâm Vân là tu sĩ nguyên anh, lưu ý đến một tu sĩ kim đan tất nhiên không phải việc khó gì, nghe vậy liền lĩnh mệnh.
Thẩm Lưu Hưởng dùng một chút thần thức ít đến đáng thương của mình phát hiện người kia đi rồi liền vén chăn lên nhảy xuống giường. Hắn sửa lại mớ quần áo bị mình vò đến hỗm độn một chút khẽ bước tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ban đêm thành trấn nhộn nhịp, khắp nơi treo đầy đèn lồng sáng chói, có điều cũng có không ít nơi bị bóng tối bao phủ.
Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng lóe lên, quay đầu quan sát bóng dáng đang đứng bên cạnh bàn, đối phương không hề nhúc nhích theo dõi hắn. "Liễu huynh, ta đói , có thể mua cho ta chút đồ ăn không?"
Liễu Thâm Vân lạnh lùng nói: "Không thể."
Thẩm Lưu Hưởng không ngoài ý muốn mà nhướng mày, bàn tay khẽ sờ lên cái túi đen giắt bên hông.
Ngay lập tức liền bị một ánh mắt đầy cảnh giác chiếu tướng.
"Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn lấy một cái bánh nàm thầu ra ăn thôi. " Thẩm Lưu Hưởng kéo Tinh Hoa túi xuống, dịu dàng cười. "Ngươi là tu sĩ nguyên anh cảnh, ta bây giờ bất quá cũng chỉ đạt tới kim đan cảnh, chẳng lẽ còn có thể tạo phản trước mặt ngươi sao."
Liễu Thâm Vân hừ một tiếng, ngầm thừa nhận lời hắn nói.
Thẩm Lưu Hưởng kéo Tinh Hoa túi ra, lục lọi bên trgong cả nữa ngày, thở dài: "Sớm biết vậy đã không đặt cấm chế bên trong."
Hắn nhìn về hướng tên còn lại trong phòng: "Liễu huynh, có thể giúp ta mở nói ra được không? Cái túi đồ này phải cần đến tu sĩ nguyên anh mới mở được."
Liễu Thâm Vân hắn chưa từng thấy túi đồ nào xấu đến vậy, toàn thân đều là màu đen.
Liễu Thâm Vân cầm trong tay ánh chừng một chút, không phát hiện dị thường vậy nên khẽ kéo cái túi nhỏ ra. "Đây không phải là rất đơn giản?"
Hắn nói xong thì ngẩng đầu lên, lại bất ngờ thấy được dung mạo tuấn mỹ của nam tử trước mắt hơi câu môi, thấp giọng niệm pháp quyết.
Trong khoảnh khắc, tầm mắt của Liễu Thâm Vân rơi vào khoảng không tối đen như mực, trong đầu giống như bị cái gì đó kéo lấy, nhất thời liền muốn hôn mê.
Thân người hắn nhoáng lên, ngã từ trên ghế xuống.
Thẩm Lưu Hưởng một tay liền tiếp được, không để người nọ phải ngã xuống đất. Kéo Liễu Thâm Vân lên trên giường, kéo cái túi đen đang trùm trên đầu hắn xuống phủi mông một cái, nhảy khỏi cửa sổ chuồng đi như một làn khói.
Có Tinh Hoa túi trong tay liền có cả thiên hạ!
Một hơi chạy gần trăm dặm, Thẩm Lưu Hưởng dừng lại tại một nơi ít người qua lại, nhìn trái nhìn phải, xung quanh núi yên tĩnh không một tiếng động.
Hắn dựa vào trên cây hổn hển thở dốc, khóe môi câu lên một nụ cười đắc ý. "Cho người nhìn chằm chằm ta, hắc, tiểu gia mà lại là người dễ dàng để ngươi theo dõi sao."
Nghỉ ngơi đủ rồi, ngay tại thời khắc hắn chuẩn bị rời đi, sợi phược linh thắt trên cổ tay lại đột nhiên nóng lên.
Từng sợi từng sợi hắc vụ ngưng tụ thành tia nhỏ, từ bên trong dây thừng lan ra, kéo dài đến nơi tầm mắt không thể nhìn thấy nữa.
Thẩm Lưu Hưởng trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tiếp theo chỉ một cái chớp mắt, sợi hắc vụ mỏng mạnh giữa không trung đột nhiên bị kéo căng, thân thể bị khống chế hướng nơi nào đó lao đi.
Thẩm Lưu Hưởng chỉ cảm thấy cảnh tượng xung quanh đều xẹt qua tầm mắt. Trong chớp mắt, từ rừng hoang trở lại phố xá nhộn phịp, thân thể bị khống chế lao về nơi nào đó mà hắn không biết.
Đang lúc hắn còn kinh ngạc, thì trước mắt đã có thêm một đạo bóng dáng cao to, nhìn thấy hắn cũng không thèm né tránh, cứ đừng giữa đường như vậy.
Ầm ——!
Đèm màu trên trên những mái ngói lên lề đường khẽ lay động.
Đầu Thẩm Lưu Hưởng va vào lồng ngực kiên nghị, dày rộng của nam nhân kia. Ngay lúc hắn còn hoa mắt chóng mặt sau gáy đã bị kéo tách ra một chút.
"Chạy cũng nhanh lắm " biểu cảm ghét bỏ của Nam Diệu Quyền tiêu tan không ít, trong con ngươi lộ ra mấy phần thưởng thức, "Nếu không có phược linh dây quả thật đã để ngươi chạy thoát."
Thẩm Lưu Hưởng lấy tay che trán, ngước mắt, trên gương mặt xen trộn khí tức hung ác, nín nửa ngày, mới chậm rãi phun ra một chữ.
"Thao —— "
Vì này một chữ, hắn bị cấm nói .
Thẩm Lưu Hưởng tựa như sống không còn gì luyến tiếc bị bắt về khách điếm.
Liễu Thâm Mây quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vốn tưởng rằng bản thân chắt chắn sẽ bị phạt nặng, ai ngờ Nam Diệu Quyền lại dễ dàng bỏ qua cho hắn, ngược lại tâm tình lại có chút vui mừng. "Dù sao cũng là nhi tử của nghĩa phụ, quả nhiên có chút bản lĩnh."
Nửa canh giờ không thể lên tiếng, Thẩm Lưu Hưởng thật muốn nghẹn chết mà chỉ chỉ cuống họng.
Nam Diệu Quyền làm như không nhìn thấy, nâng chung trà lên, sau đó cốc trà trong tay liền nổ tung.
Áo bào bị nước trà xối ướt hơn phân nửa.
Hắn hơi nheo mắt lại, kéo tay Thẩm Lưu Hưởng lại gần, kéo căng sợi dây Phược Linh thêm mấy phần. "Đối với ngươi mà nói kim đan kỳ vẫn quá cao đi, trúc cơ kỳ có vẻ ổn hơn."
Thẩm Lưu Hưởng: "..."
Ta thao.
Nam Diệu Quyền đứng dậy, đêm nay để hắn nghỉ ngơi cho thật tốt,bước qua căn phòng cách vách.
Đây là nơi giao thoa giữa ma giới và tu chân giới, linh khí trong thiên địa giao động đến lợi hại, ban đêm gấp rút lên đường thì thập phần nguy hiểm. Hiện tại nghỉ ngơi ở đây một đêm, mai hẳn vào địa phận của ma giới.
Nam Diệu Quyền trở về phòng, nhưng thần thức vẫn luôn chú ý đến Thẩm Lưu Hưởng ở bên kia phòng.
Ngay sau khi hắn rời đi, Thẩm Lưu Hưởng một hơi uống hết trà trong ấm, tựa hồ muốn dùng chút nước này giải nhiệt, sau đó đi tới bàn bên cạnh, mài nhẵn đầu bút.
Không biết tại mưu tính chuyện gì.
Nam Diệu Quyền đóng lại thần thức. Hắn bắt người đi trước mặt Lăng Dạ, chắt chắn Lăng Dạ sẽ không bỏ qua cho hắn. Lúc này chắt chắn đã lên đường, cũng may hắn phát hiện ra thuật truy tung trên người Thẩm Lưu Hưởng. Tuy rằng không phá giải được nhưng cũng có thể mê hoặc đối phương để hắn có thêm chút thời gian.
Đợi hắn đem vật ngoài ý muốn bắt được này về ma giới giàn xếp cho thật tốt xong hắn lại đi tìm Tố Bạch Triệt.
Nam Diệu Quyền từ từ nhập định, hắc vụ quanh thân cũng dày thêm một tầng.
Lúc này, vách tường truyền đến gõ đùng đùng, vang lên không ngừng.
Nam Diệu Quyền một mặt âm trầm mở mắt ra, đảo mắt về một hướng khác của căn phòng, nhìn chằm chằm người đang đứng bên kia tường, trên tay còn cầm theo một tảng đá, giọng điệu lạnh lẽo. "Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng."
Thẩm Lưu Hưởng không nói hai lời, ném hòn đá, cầm quyển sách đã chuẩn bị kỹ càng, chậm rãi mở ra cho Nam Diệu Quyền xem.
Trên tờ giấy trắng như tuyết, viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy cái đại tự.
—— nghĩa huynh, cho ta một lần được gọi huynh là nghĩa huynh đi.
Nam Diệu Quyền sắc mặt hơi hoãn: "Chân tâm thực lòng?"
Thẩm Lưu Hưởng kiên định gật gật đầu, con ngươi khẽ chớp một cái, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập chân thành.
"Giải thuật cấm ngôn, cho ngươi gọi ta là nghĩa huynh cũng không phải không thể."
Nam Diệu Quyền bước lên mấy bước, nhấc tay nắm chặt hàm dưới Thẩm Lưu Hưởng ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hắn. "Nhưng ta nhìn bộ dạng này của ngươi liền không vừa mắt, hay là thôi đi."
Thẩm Lưu Hưởng: "..."
Tặng ngươi một cái icon, gia xưa nay đều là thịnh thế mỹ nhan!
Nhìn thấy tức giận bên trong đôi mắt phượng, Nam Diệu Quyền cười nhẹ một tiếng, chợt ngón tay thon dài hướng mặt Thẩm Lưu Hưởng vẫy nhẹ. "Được rồi, hiện tại có thể gọi một tiếng nghĩa huynh."
Thẩm Lưu Hưởng hắng giọng một cái, có thể phát ra âm thanh.
Hắn đang muốn nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt Nam Diệu Quyền nhìn hắn có chút không đúng, vừa thâm thúy lại thêm chút ôn nhu.
Trực giác Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy không ổn, tìm cái gương đồng soi thử, khuôn mặt thanh nhã nhạt lệ, giống y chan ánh trăng ôn nhu.
"..." Ha ha.
Nam Diệu Quyền vốn tưởng rằng Thẩm Lưu Hưởng sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ hắn chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, giọng nói vang lên còn thêm chút ôn nhu. "Nghĩa huynh, ta đói, tìm chút đồ ăn cho ta đi."
Nam Diệu Quyền sửng sốt.
Trong lúc giật mình, lại thật sự cho rằng đệ đệ mình đã trở lại.
Chờ tới lúc hắn phản ứng lại, đã gọi người chuẩn bị một bàn tràn đầy đồ ăn.
Thẩm Lưu Hưởng nhấc đũa lên, giọng điệu mềm nhẹ: "Nghĩa huynh động đũa a, một mình ta ăn nhiều cũng không có ý nghĩa."
Nam Diệu Quyền theo dõi hắn: "Ta nhìn ngươi ăn là được rồi."
"Thật không….. " Thẩm Lưu Hưởng có chút ngượng ngùng gật đầu, "Vậy ta liền không khách khí."
Dứt lời, hắn đem đũa vứt sang một bên, cầm một cái đùi gà, há mồm bắt đầu ăn.
Liễu Thâm Vây bước vào phòng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy, nhất thời biểu tình ngốc trệ.
Chỉ thấy người kia mang gương mặt thanh mĩ, khoanh chân ngồi trên bàn cơm, hơi ngửa đầu, đôi tay dính đầy dầu mỡ còn đang cầm miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, chỉ cắn một miếng đã nuốt xuống, lại vội vội vàng vàng lấy một món khác.
Bàn ăn khắp bốn phía cực kỳ bừa bộn, xương cốt, xương cá, tôm khô vứt đầy trên mặt đất, tình cảnh quả thực vô cùng thê thảm.
Mà Ma tôn, ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt cứng đơ.
Thẩm Lưu Hưởng ợ một tiếng no nê, lau miệng.
"Nghĩa huynh, sao không tiếp tục dùng ánh mắt ôn nhu nhìn ta, bộ dạng của ta không giống sao."
Ầm!
Bàn ăn bị uy áp lan ra đè ép đến vỡ vụn, ầm ầm sụp đổ.
Thẩm Lưu Hưởng từ dưới đất bò dậy, không chút tức giận, vỗ vỗ tro bụi trên người, hướng ma tôn sắc mặt đang cực kỳ khó coi đi đến. "Nghĩa huynh, đây chính là khuôn mặt Tố chân nhân, ngươi không thích sao?"
Nam Diệu Quyền âm thanh run: "Ngươi đừng có tới đây."
Thẩm Lưu Hưởng: "Hả?"
Hắn càng đi nhanh hơn, khóe môi còn dính cọng hành lá xanh mượt, đem gương mặt mà Nam Diệu Quyền ngày đêm thương nhớ, cười đến dữ tợn khủng bố.
"Nghĩa huynh ~ "
Nam Diệu Quyền triệt để đóng băng.
Chỗ sâu nhất trong tâm trí, là bộ dạng đệ đệ ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, đều bị Thẩm Lưu Hưởng dùng khuôn mặt này, tận lực ăn như hùm như sói mà phá vỡ.
"Ngươi lăn a! ! !"
Hình tượng đệ đệ trong lòng hắn bị phá hủy triệt để ...
*
"Ta thật muốn giết hắn. "
Nam Diệu Quyền đứng ở nơi hành lang tối tăm, lộ ra biểu tình cực kì bi thống. "Bây giờ mỗi lần nghĩ đến đệ đệ ta, trong đầu tất cả đều là một mặt dính dành hành thái cũng dầu mỡ kia."
Liễu Thâm Vân không biết nên an ủi ma tôn như thế nào, thở dài, trơ mắt nhìn Nam Diệu Quyền ở ngoài cửa phiền muộn cả một đêm.
Thẩm Lưu Hưởng thở dài sờ sờ mặt, "Khuông mặt này quả thật có chút xấu nhưng mà nghĩa huynh yêu thích, ta miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận, sao không tới ngắm thêm nhiều một chút."
Khóe môi Liễu Thâm Vân có chút co rút, đem người dẫn ra ngoài cửa khách điếm, Nam Diệu Quyền xa xa đi ở phía trước, đầu cũng chưa từng một lần quay lại.
Thẩm Lưu Hưởng ủy khuất nói: "Nghĩa huynh thật là lạnh nhạt, rõ ràng ban đầu không có dùng loại thái độ này đối xử với ta."
Liễu Thâm Vân: "... Ngươi còn sống quả thực sự là mạng lớn."
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, cười khẽ.
Ánh mắt quét qua bốn phía, trong lúc vô tình lại thoáng bắt gặp một bóng người đứng bên kia đường, liền trợn to hai mắt.
Diệp Băng Nhiên đứng ở trước quầy buôn bán thảo dược phía trước, cầm lấy một cây linh chi đánh giá. Nhận thấy được ánh mắt không bình thường bắn tới liền quay đầu lại quan sát.
'Tố Bạch Triệt' hướng hắn chớp mắt, ánh mắt khẽ liếc về một hướng.
Diệp Băng Nhiên thuận theo tầm mắt của hắn, bắt gặp bóng dáng ma tôn đang đi ở phía trước.
Hơi nhướng mày, ngầm hiểu.
Hắn không chút do dự ra tay, một kiếm chém xuống khoảng trống giữa 'Tố Bạch Triệt' cùng Nam Diệu Quyền, đồng thời xuất hiện ở bên cạnh 'Tố Bạch Triệt', một chưởng đem Liễu Thâm Vân đánh ngã, dẫn người bỏ chạy.
"Vẫn còn khó chịu sao? "
Diệp Băng Nhiên đỡ lấy Thẩm Lưu Hưởng, tìm một chỗ sạch sẻ ngồi xuống, "Tu vi Nam Diệu Quyền cao thâm, nếu không dùng ngàn dặm thuật, liền bị ngăn cản."
Trúc cơ kỳ tu vi lại phải dùng ngàn dặm thuật, thân thể Thẩm Lưu Hưởng thiếu chút nữa thì bị không gian xé rách.
Hắn thở phào, sắc mặt trắng bệch mà lắc đầu một cái, lúc muốn nói một tiếng cảm ơn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng ngậm miệng.
Hắn ngược lại nhặt lên một đoạn cành khô, đẩy lá cây rơi đầy đất ra một bên, viết mấy chữ trên mặt đất —— đại ân đại đức, suốt đời khó quên.
"Bị hạ cấm ngôn?" Diệp Băng Nhiên động thủ. "Ta giải cho."
Thẩm Lưu Hưởng tránh khỏi bàn tay của hắn, loạch xoạch viết xuống ba chữ —— viêm họng.
Vì vậy Diệp Băng Nhiên từ trong túi lấy ra một cái bình ngọc đưa cho hắn: "Nước thanh linh, uống một chút sẽ đỡ hơn."
Đáy lòng Thẩm Lưu Hưởng thán phục.
Nước thanh linh là đồ thượng phẩm vậy mà đem ra cho hắn thấm họng, chỉ có thể là kiếm tông của các ngươi.
Hắn không muốn, kéo kéo cánh tay áo, đem sợi phược linh mắc trên cổ tay nhỏ gầy lộ ra.
Diệp Băng Nhiên hơi thay đổi sắc mặt: "Phược Linh Thuật trừ Nam Diệu Quyền ra thì không ai phá giải được. Biện pháp duy nhất chính là... Chặt đứt nơi bị nó quấn vào."
Diệp Băng Nhiên thấy hắn kinh hoảng, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi mềm lại chút, "Đừng sợ, rồi sẽ có biện pháp."
Hắn đứng lên: "Nếu trên người ngươi còn bị phược linh quấn lấy, Nam Diệu Quyền rất nhanh liền có thể tìm đến, nhất định phải tiếp tục chạy xa khỏi hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng dùng sức gật gật đầu, Diệp Băng Nhiên ngự kiếm dẫn hắn, một tiếng kiếm ‘keng’ thoáng chốc đã xẹt qua chân trời.
Đây vẫn còn nằm trong khung phận hai giới giao nhau, ban đêm linh khí nóng nảy hơn ban ngày rất nhiều, không thể dễ dàng đi đường.
Lúc chạng vạng, tại một chỗ giữa núi rừng, Diệp Băng Nhiên tìm cái sơn động bí mật, kéo Thẩm Lưu Hưởng vào trong, sau đó thi pháp đốt lên một đóm lửa.
Thẩm Lưu Hưởng mệt mỏi cả một ngày, liền trực tiếp ngồi xổm lên mặt đất ẩm ướt. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Diệp Băng Nhiên.
Hắn nhất đốn, vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, tìm tới một tảng đá, tao nhã ngồi ở phía trên, mím môi hướng Diệp Băng Nhiên khẽ mỉm cười.
Đáy mắt Diệp Băng Nhiên tảng ra chút nghi hoặc, ở bên cạnh yên tĩnh nhắm mắt tĩnh tọa.
Bên trong động quá mức yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng không quen, đánh Diệp Băng Nhiên một cái.
Diệp Băng Nhiên nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Thẩm Lưu Hưởng cầm cành cây, trên mặt đất phủ đầy bụi viết xuống: "Vì sao ngươi lại ở nơi này?"
Diệp Băng Nhiên lạnh nhạt nói: "Vết roi tổn thương còn chưa tốt, tới tìm chút linh thảo."
Thẩm Lưu Hưởng: "..."
Người trong cuộc có chút hối hận.
Người trong cuộc trên đất xấu hổ viết: "Là ta xin lỗi ngươi!"
Ra tay quá độc ác.
Diệp Băng Nhiên trầm mặc mấy phần. "Bạch triệt, ngươi rất rõ ràng tâm ý của ta."
Thẩm Lưu Hưởng đáy lòng hơi hồi hộp một chút.
Tình huống này, đừng nói là muốn thổ lộ nha...
Cũng may Diệp Băng Nhiên chỉ bỏ lại một câu như vậy, tựa hồ không muốn ép hắn, xoay chuyển đề tài. "Thẩm Lưu Hưởng vẫn còn bắt nạt ngươi?"
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, tiện đường khen chính mình một chút, viết xuống: "Hắn rất tốt."
Diệp Băng Nhiên nhăn mày lên, phảng phất không quen biết mấy chữ này, "Ngươi thật sự cho rằng như thế."
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu.
Diệp Băng Nhiên trầm ngâm hồi lâu, tựa như phải đè nén một loại xúc động nào đó. một cặp mắt băng lãnh chần chờ nhìn phía Thẩm Lưu Hưởng.
Môi mỏng khẽ nhích: "Vậy ngươi cảm thấy ta như thế nào."
Ngay cả người như Thẩm Lưu Hưởng hắn đều coi là người tốt, vậy hắn thì sao?
Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt cành cây có chút lo lắng. Khẽ suy nghĩ một chút liền viết lên trên mặt đất: "Ngươi tất nhiên là tốt hơn hắn."
Nếu như trong lòng Tố Bạch Triệt, Diệp Băng Nhiên hoàn toàn không bằng hắn, vậy Diệp Băng Nhiên thật sự nên nhảy xuống vực luôn đi.
Nghe thấy đáp án, tầm mắt Diệp Băng Nhiên vẫn chưa chịu di chuyển, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng từng chữ từng chữ nói: "Ta là nói, có phải ta là tốt nhất?"
Vấn đề này thực có chút khó đáp.
Thẩm Lưu Hưởng còn đang do dự có nên tiếp tục giả trang hay không, mâu quang chợt đổi, lại nhìn thấy trên mặt đất nơi ánh lửa chiếu sáng, một cái con sâu nhỏ đang bò nhúc nhích.
Thẩm Lưu Hưởng trong đầu rầm một tiếng trực tiếp nổ tung.
Hắn đột nhiên nhảy ra phía sau người sống duy nhất, chỉ về chỗ vừa nãy: "Cứu mạng! Có trùng có trùng! ! !"
"Ngươi là ai? !"
Ánh kiếm lóe lên, lưỡi kiếm đặt ngang trên cổ hắn.
Sắc mặt Diệp Băng Nhiên tái xanh, giọng nói này mặc dù nghe rất quen tay nhưng chắt chắn không phải giọng của Tố Bạch Triệt!
Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng chỉ nhìn chằm chằm con trùng kia, đến khi nó chậm rãi chui xuống dưới đất, sắc mặt mới hơi hoãn.
Chợt liếc mắt thấy lưỡi kiếm đang kề trên cổ, khóe môi cong lên, trên gương mặt trắng nõn thanh lệ lộ ra một nụ cười xấu xa. "Bạn thân lâu năm của ngươi."
Bên trong động rơi vào tĩnh mịch.
Diệp Băng Nhiên sắc mặt lạnh đến mức muốn kết băng, nghiếng răng nói.
"Thẩm, lưu, Hưởng —— "
"Ai, là ta."
Thẩm Lưu Hưởng lui bước, nghiêm túc trịnh trọng khom lưng chắp tay. "Đa tạ kiếm tôn bỏ qua hiềm khích lúc trước, xuất thủ cứu giúp."
Trên mặt Diệp Băng Nhiên lúc trắng lúc xanh, môi giật giật, tựa hồ muốn nói một chữ "Lăn", nhưng giáo dưỡng từ trước đến nay khiến hắn không nói ra được. Nín nhịn nửa ngày mới thu kiếm.
"Cáo từ, ngươi vẫn nên tự sinh tự diệt đi!"
"Đừng ——" Thẩm Lưu Hưởng kéo ống tay áo hắn lại. "Cứu người cứu cho trót. Hiện tại tu vi của ta chỉ tới trúc cơ kỳ. Chỉ cần vừa xuất hiện chắt chắn sẽ bị tóm."
Diệp Băng Nhiên vẽ mặt hờ hững: "Liên quan gì đến ta."
Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, chân thành nói: "Nể mặt chúng ta là bạn thân lâu năm được không?"
Khuông mặt Diệp Băng Nhiên bị hàn ý che kín, kéo cái tay Thẩm Lưu Hưởng đang nắm tay áo mình ra, trong lời nói tràn ngập tức giận. "Ngươi không cần dùng cái gương mặt này nói ra những lời phóng đãng như vậy!"
"Được được được. " Thẩm Lưu Hưởng nói: "Chúng ta đều là người tiên môn, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, hôm nay ngươi vứt bỏ ta mà đi, tương lai người người trên tu chân giới đều sẽ nói người của Bắc Luân kiếm tông đều là tu sĩ vô tình, thấy người gặp nạn cũng không cứu."
Đuôi lông mày khẽ hất, cũng đổi giọng nói: "Nhưng ngươi nếu như đã cứu ta, sư huynh chắt chắn sẽ cao hứng, nói không chừng còn có thế kết duyên cho ngươi cùng Tố chân nhân, ngược lại là ngươi có thể cùng Tố chân nhân tu thành chính quả, khà khà khà ."
Diệp Băng Nhiên nghe hắn ba lạp ba lạp nói xong, nhàn nhạt nói: "Ngươi quá ồn ào."
Thẩm Lưu Hưởng: "..."
"Tạm thời ta không phải là đối thủ của Nam Diệu Quyền. " Diệp Băng Nhiên ngồi xuống lại, giọng điệu lạnh nhạt. "Nếu như hắn tìm tới, ta cũng chỉ có thể đưa ngươi cho hắn."
Thẩm Lưu Hưởng nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi ngươi còn an ủi ta, còn nói ngươi có thể đấu tay ngang với ma tôn kìa."
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Băng Nhiên liếc hắn một cái. "Bị roi thương tổn, đánh không lại."
Thẩm Lưu Hưởng thức thời cấm thanh. Ánh mắt Diệp Băng Nhiên khẽ hạ, nhìn về phía cánh tay trắng nõn nhỏ gầy, suy tư: "Hay là, ta giúp ngươi một kiếm chém đứt phược linh dây."
Thẩm Lưu Hưởng vội vàng chặn lại cái tay đang muốn rút kiếm kia: "Vậy ta tình nguyện bị ma tôn tóm lại."
Hắn vừa dứt lời, cửa động truyền đến tiếng bước chân. "Thật chứ? Nếu đã như vậy, cùng ta trở về đi thôi."
"? !"
Oanh ——!
Cả tòa núi rừng rung động không thôi.
Suýt nữa thì Thẩm Lưu Hưởng đã bị linh lực phát tán bừa bãi trong không trung đè ép đến tan xương nát thịt, cũng may Diệp Băng Nhiên chỉ dùng kiếm, dùng pháp khí chặn lại thế tiến công của Nam Diệu Quyền còn tiện tay vứt cho hắn một cái kết giới.
Thẩm Lưu Hưởng cảm động đến rối tinh rối mù.
Sớm biết như vậy, năm đó lúc bình chọn nam phối tốt nhất, hắn liền cho kiếm tôn một phiếu!
Diệp Băng Nhiên không nói dối, Tỉnh Thần chính là đánh vào bảy phần thân thể ba phân thần hồn, thần hồn bị thương tổn rất khó chữa trị. Đến nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Huống chi, hăn tuy gần tiến tới Hóa Thần cảnh nhưng vẫn chính là chênh lệch một chút. Hiện tại quả thật hắn không phải là đối thủ của Nam Diệu Quyền. Vừa mới giao thủ vài chiêu đã muốn thua.
Khóe môi Diệp Băng Nhiên tràn ra một dòng máu, sắc mặt trắng xanh, vừa chạm đất đã lùi lại mấy bước.
Thẩm Lưu Hưởng lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, muốn nói lại thôi: "Nếu không..."
Diệp Băng Nhiên nhàn nhạt liếc mắt hắn: "Ngươi muốn khuyên ta chạy trốn đi? Đều là người trong tiên môn ta không làm được việc này."
"Không." Thẩm Lưu Hưởng cười gượng. "Ta là muốn nói, chi bằng ta giúp ngươi một tay."
Diệp Băng Nhiên: "..."
Nam Diệu Quyền nhìn hai người, cau mày, sắc mặt có chút không kiên nhẫn một chưởng đánh tới.
Hai người liền quấn lấy đấu.
Ánh trăng chiếu lên trên ngời Thẩm Lưu Hưởng, hắn còn đang suy nghĩ là sao để thoát thân trong lúc vô tình lại thoáng nhìn thấy trên mặt đất phản chiếu nhiều hơn một cái bóng.
Cả người hắn cứng đờ, bị người từ phía sau cuốn lấy eo, trực tiếp ôm vào ngực.
Bên tai truyền đến quấn quýt si mê nói nhỏ. "Triệt Triệt, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi."
Hai người đang đánh nhau bên trong đều ngừng tay nhìn lại. sắc mặt đều là chìm xuống.
"Hoa Tiên."
"Tam Yêu Vương."
Thẩm Lưu Hưởng mở to hai mắt, xoay cái cổ cứng đờ lại. nhìn thấy người có cặp mắt đào hoa cả da đầu đều tê rần.
Ta thao.
Là công hồ ly!
Hoa Tiên yêu khí mười phần mà hướng hắn nở nụ cười lại đột nhiên lùi về sau, mang theo hắn biến mất ở tại chỗ.
*
Tố Bạch Triệt chờ Lăng Dạ rời khỏi tông môn, cũng cấp tốc đuổi theo.
Hắn có Đồng Khê dẫn đường, rất nhanh đã đuổi đến, lại nghe nói Diệp Băng Nhiên đến, đã chạy đi nơi khác thì sắc mặt liền khó coi. " vì sao Diệp Băng Nhiên lại cứu hắn?"
"Không biết." Đồng Khê chỉ biết được đại khái, "Nam Diệu Quyền đuổi tới, cùng... Tam Yêu Vương đến!"
Tố Bạch Triệt thất thanh: "Hoa Tiên? !"
Hắn bị dọa đến nhảy dựng, ngay cả bước chân cũng thả chậm lại. Cái danh tự này gợi lên không ít hồi ức không vui của hắn.
Lần đầu tiên hai người gặp gỡ, không hiểu sao Hoa Tiên cứ quấn lấy hắn, nhốt hắn vào bên trong pháp khí yêu thuyền kia, dùng roi đặc thù đánh hắn mềm nhũn vừa đau vừa sót, trong miệng chỉ một chữ một chữ "Triệt Triệt", khiến hắn buồn nôn.
Nếu không phải lúc đó có người cứu hắn, quả thật Hoa Tiên đã thịt hắn.
Đến nay hắn vẫn nhớ rõ, trước khi đi, cặp mắt đào hoa kia nhìn hắn một cách quỷ dị. "Lần sau, ta sẽ để ngươi, cầu ta thượng ngươi."
Tố Bạch Triệt rùng mình một cái, miễn cưỡng ngừng lại, "... Ta vẫn nên trở về Thanh Lăng tông thôi."
Đồng Khê: "Hắn bắt Thẩm Lưu Hưởng đi, dẫn người trở về yêu thuyền."
Cả người Tố Bạch Triệt chấn động, không nhịn được vỗ tay bảo hay.
Ánh trăng tối tăm.
Một chiếc thuyền con lẳng lặng bồng bềnh trên mặt hồ, đột nhiên, thân thuyền lóe lên, biến mất ở không trung.
Không giống như vẻ bề ngoài giản dị, bày trí bên trong cực kỳ tráng lệ, tựa như bước vào trong cung điện, trang trí cực điểm xa hoa, bên trong phòng tràn ngập hương thơm lay động lòng người, ngửi một chút liền giống như đưa người ta vào trong mộng cảnh, hãm sâu trong đó.
Hoa Tiên đem người cột vào một cái giường lớn, để mỹ nhân nằm giữa chiếc giường mềm mại.
Lại không kịp chờ đợi mà nghiêng người áp lên, ngón tay ấm áp xoa cằm 'Tố Bạch Triệt'. Rèm giường hạ xuống, trong miệng thì luôn miệng thì thầm tựa như đầu độc.
"Triệt Triệt, đây là hương liệu đặt biệt vì ngươi mà chuẩn bị. Ngoan, đợi thêm chút nữa, dù sao lần đầu tiên của ngươi ta vẫn nên ôn nhu một chút đúng không."
Qua giây lát.
Hoa Tiên quan sát giai nhân trên giường, hai má trắng nõn bắt đầu ửng hồng, thân thể không ngừng run rẩy, rõ ràng hắn đã rơi vào tình dục, lúc này cũng không kiềm chế được.
Hắn trực tiếp kéo vạt áo mỹ nhân xuống, chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp.
Một cái tay trắng nõn như ngọc thò ra chế trụ hắn.
"Chờ đã, "
Người nằm trên giường mở ra con ngươi chứa đầy hơi nước, giọng nói run rẩy. "Ta sợ đau, có thể lấy giúp ta một viên khỏa ngưng đan không?"
Hoa Tiên đối mỹ nhân có rất nhiều kiên nhẫn, huống hồ mỹ nhân trước mắt đã khuất phục, thậm chí còn hoan hảo ủng hộ hắn.
Như vậy chủ động thật sự rất vừa ý hắn.
"Triệt Triệt, ngươi biết rõ ngươi nói cái gì ta đều sẽ đáp ứng ngươi."
Thẩm Lưu Hưởng cả người nổi hết da, trên mặt lại nở nụ cười ngượng ngùng, kéo cái túi đen bên hông xuống. "Không cókhí lực, ngươi giúp ta mở ra đi."
Hoa Tiên quả thật chịu không nổi mỹ nhân tay chân vô lực tư thái, thấy thế thì mù quáng, chỉ muốn nhanh chóng tìm linh đan rồi đem người làm.
Hắn kéo dây thường trên túi ra, "Triệt Triệt, đợi lát nữa ta khinh..."
"Khinh đại gia ngươi!"
Thẩm Lưu Hưởng đọc lên pháp quyết, một cước đem người đạp bay xuống giường.
Hoa Tiên không kịp chuẩn lại đột nhiên ăn một cú đạp ngã trên đất, còn chưa kịp phản ứng lại, tầm mắt đã rơi vào hắc ám, trong đầu vang lên ầm ầm ầm tạp âm, linh lực trong cơ thể giống như trong nháy mắt đều tiêu tán.
Trên đầu hắn trùm một túi vải đen, giãy dụa đứng dậy, lại bị một cước đạp trỡ lại mặt đất.
Thẩm Lưu Hưởng đem người đè xuống đất, một phen quyền đấm cước đá.
Bên trong yêu thuyền liên tục vang lên tiếng kêu rên.
Đánh cũng phải nữa nén nhan, người ngã sấp trên đất mới hoàn toàn bất động, Thẩm Lưu Hưởng thở ra một hơi, mệt đến co quắp ngồi dưới đất, xem xét nửa ngày, chưa hết giận mà bồi thêm một cước.
"Mạ nó mạ nó, có muốn cầu gia nhẹ tay chút hay không a?"
May là hắn sớm biết Hoa Tiên dùng thủ đoạn gì đối phó với Tố Bạch Triệt nên ngay lúc vừa tiến vào yêu thuyền đã cắn chặt đầu lưỡi phong bế khứu giác, không để mê hương xâm nhập vào trong đầu.
Tu vi của Hoa Tiên quả thật cực kỳ cao thâm, bị Tinh Hoa túi trùm lên cũng không lập tức hôn mê, chịu đựng lâu như vậy mới không có động tĩnh.
Thẩm Lưu Hưởng không dám xem thường, đứng dậy buộc chặt vạt áo, quan sát bốn phía, trên một bức tường tìm thấy một cây trường roi da, đem tay chân Hoa Tiên trói lại.
Đồ chơi này là pháp khí đắc ý nhất của Hoa Tiên. Tu vi cao đến đâu, nếu như bị roi tiên đụng vào, trong nháy mắt đều sẽ vô lực phản kháng.
Vốn nên là pháp khí cao cấp có thể vang danh tứ hải, nhưng đáng tiếc lại rơi vào tay Hoa Tiên, lưu lạc tới mức chỉ có thể phát huy tác dụng ở trên giường.
Thẩm Lưu Hưởng kéo Tinh Hoa túi xuống, đập vào mắt là một gương mặt đầy tà khí.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhỏ mềm, trên my tâm còn có một đóa phù văn. Nhưng vì đôi mắt đào hoa đang khép kín nên mất đi vài phần sức sống.
Tam Yêu Vương, Hoa Tiên.
Trong nguyên tác, mỗi lần ra trận không phải là ở trên đường lừa gạt Tố Bạch Triệt thì chính là đem người đè lên người thủ thế chờ đợi.
Suốt đời tận sức muốn biến Tố Bạch Triệt thành người của mình. Cái nhân vật luôn luôn nổ lực nhưng chả bao giờ thành công.
Yêu thuyền là pháp khí bản mệnh của Hoa Yêu, lấy tu vi trúc cơ kỳ của hắn thì căn bản không thể ra ngoài được, chỉ có thể chờ hắn tỉnh rồi bắt hắn thả mình ra.
Ước chừng qua nửa canh giờ, người trên mặt đất kia khẽ động đậy.
Hoa Tiên mở mắt ra, thần sắc là một mảnh mù mịt. "Ngươi không phải Tố Bạch Triệt."
"Thả ta ra khỏi yêu thuyền."
"Pháp khí này của ngươi quả thất rất lợi hại."
Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm xuống xoa xoa tay. "Ta nói, ngươi thả ta ra bên ngoài."
Hoa Tiên ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hơi đổi, chăm chú nhìn gương mặt gần trong gan tấc kia. "Bản vương thật tò mò, hình dạng lúc trước của ngươi như thế nào? Nếu không phải xấu, ngày khác liền thu phục ngươi, bản vương quen nhìn người thuận theo mình, tình cờ cũng muốn thử một chút loại người cay như vậy."
Thẩm Lưu Hưởng khóe miệng hơi co rút, duỗi ba ngón tay thon dài ra.
"Ba tiếng, nếu không mở yêu thuyền ra ta liền không khách khí."
"Chẳng nhẽ ngươi không biết bản vương da dày thịt béo, ngay cả thuật pháp cũng không thể thương tổn dù chỉ một chút hay sao?"
Hoa Tiên không sợ hãi, khóe môi câu lên một nụ cười chứa đầy hàm xúc. "Ngươi không khách khí như thế nào? ở trên giường ép khô ta?"
Thẩm Lưu Hưởng tự mình đếm ngược.
"Ba, hai, — —— "
Dứt lời, ngón trỏ hắn hướng đến giữa mi tâm Hoa Tiên.
Đột nhiên sắc mặt Hoa Tiên đại biến.
Mi tâm... Là yêu đan của hắn! ! !
Nếu như bị thi pháp ức chế yêu đan, bất kể thuật pháp cấp thấp cở nào đều có thể tổn thương hắn, muốn hạ gục hắn dễ như ăn cháo! (Ôi ta liên tưởng đến một ngạo kiều thụ chỉ cần không vừa ý liền hướng mi tâm Hoa Tiên uy hiếp aaaaaaaaaaa)
Thẩm Lưu Hưởng đè Hoa Tiên đang giãy dụa lại, ngón tay mang theo một chút cảm giác mát lạnh chạm lên hoa tâm kia, cúi người niệm pháp quyết.
Hoa Tiên thân hình cứng đờ.
Bên trong yêu thuyền yên tĩnh giây lát, chớp mắt sau liền truyền ra một tiếng cười tựa như hủy thiên diệt địa.
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha —— "
Thẩm Lưu Hưởng nhìn Hoa Tiên nằm trên mặt đất đang cười đến lăn qua lộn lại, trên môi phun ra giọng nói băng lãnh. "nếu còn không chịu thả ta ra ngoài, ta liền cho ngươi cười chết ở đây luôn."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha —— "
Hoa Tiên sắp điên rồi, một bên liều mạng ức chế ý cười, một bên cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần.
Tu sĩ này... Ấy vậy mà lại dùng phương thức này để ép buộc hắn... Yêu đan của hắn, người trên thế gian này ai mà không đỏ mắt mong chờ, lại càng không có người không muốn giết hắn đoạt yêu đan.
Một chiếc thuyền con lại xuất hiện trên mặt hồ.
Cùng lúc đó, một vệt cầu vồng từ chân trời hạ xuống.
bóng dáng Thẩm Lưu Hưởng loáng một cái, xuất hiện ở ven bờ hồ, ngước mắt liền nhìn thấy ba đạo bóng dáng.
Là Nam Diệu Quyền cùng Diệp Băng Nhiên đuổi theo tới đây, còn một người cuối cùng cũng coi như đã tìm thấy hắn Lăng Dạ.
Nhất thời bầu không khí có chút quỷ dị.
Thẩm Lưu Hưởng hơi suy tư, bước chân âm thầm dị chuyền về phía Lăng Dạ.
Nam Diệu Quyền trầm giọng: "Phược Linh Thuật chỉ mình ta có thể giải khai."
Ý tứ, nếu như muốn khôi phục tu vi, sớm muộn gì cũng phải cầu xin hắn, không bằng hiện tại ngoan ngoãn đi theo hắn thì hơn.
Lăng Dạ cười nhạt một tiếng: "Sư đệ chỉ muốn qua bên này, thuật pháp trên người hắn chín phần mười là bắt nguồn từ phụ thân ngươi, cho nên đối với uy hiếp vừa nãy của ngươi không có hình thành.”
Hắn vừa nói vừa bấm quyết giải đi thuật dịch dung của Nam Diệu Quyền. Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ mặt mình, không chút do dự mà đi về phía Lăng Dạ.
Nam Diệu Quyền sầm mặt lại, đột nhiên vương tay ra bắt, lại bị nahs mắt lạnh lùng của Lăng Dạ ngăn lại, linh khí của hai người va chạm nhất thời vỡ tung, mắt đất rầm rầm nứt ra một cái hố lớn.
Thẩm Lưu Hưởng bị linh lực bắn ra bừa bãi của hai người đánh bay ra sau, thiếu chút nữa thì ngã vào trong hồ.
Diệp Băng Nhiên một phát bắt được cổ tay hắn. "Lăng Tông chủ kêu ta mang ngươi đi trước."
Vừa dứt lời, thì trên thuyền quang ảnh lóe lên, Hoa Tiên hiện thân, hướng thẳng về phía Thẩm Lưu Hưởng. "thật náo nhiệt nha, cho ta chơi chung với."
Sau khi phục hồi tinh thần, phát hiện không ai để ý đến hắn, liền quay người co cẳng bỏ chạy, nào ngờ còn chưa chạy được vài bước đã bị Nam Diệu Quyền tranh thủ thi pháp định thân tại chỗ.
Cùng lúc đó, khóe môi Hoa Tiên câu lên: "Còn đánh nữa cũng không phải là biện pháp, chi bằng để bản thân hắn chọn."
Hắn bấm quyết, một đạo thuật pháp bắn về phía Thẩm Lưu Hưởng. "Đây là thuật pháp ta tự nghĩ ra, có thể thấy được người hắn muốn thân cận nhất là ai, nguyện ý kề cận ai, thích rời khỏi đây cùng ai."
Thẩm Lưu Hưởng trợn to hai mắt, không thể động đậy.
Trong tầm mắt lóe lên huyền quang, sau đó hắn bị một người tóm lấy ôm vào ngực, bước chân trên mặt đất xoay chuyển vài vòng mới miễn cưỡng dừng lại.
Vạt áo ở trong gió khẽ tung bay.
Giọng nói nhỏ nhẹ lại có chút khàn khàn của thiếu niên vang lên bên tai. "Sư tôn, đệ tử đã tới chậm."
Thẩm Lưu Hưởng ánh mắt run rẩy. "Ngươi tới làm cái gì..."
Hắn bất quá cũng chỉ đến trúc cơ kỳ, đến đây không phải chỉ có thể chịu chết sao.
"Gào gừ ~ "
Bỗng nhiên cự đại thiên cẩu nhảy ra từ mây đen, vồ lấy hai người trên mặt đất, vỗ đôi cánh đủ để che khuất ánh trăng, chớp mắt liền bay ra ngoài ngàn dặm.
Ầm ——!
Không biết bay bao lâu, Ngao Nguyệt không chịu nổi nữa liền rơi xuống một khu rừng rậm rạp.
"xì!!!!!!" một tiếng. Lời nhỏ edit: thực ra nguyên văn là lạch cạch hay loạt xoạt. nghe nó nghiêm túc hơn nhưng ta thích để xì!!!!! Nghe cho vui tai (><)
Thiên cẩu lại biến trở về hình dáng chó con té xuống đất,(ôi thương gâu đần nhà mị quá.) bùn lầy sau cơn mưa dính đầy lên bộ lông mềm mại của nó.
Thẩm Lưu Hưởng khom lưng ôm lấy nó liếc nhìn bốn phía, đi tới trước một gốc cây cổ thụ,đem Ngao Nguyệt tiểu tâm dực dực đặt ở trên một cành cây. "Cực khổ rồi, cảm tạ."
Ngao Nguyệt quan sát Chu Huyền Lan, nhỏ giọng "Gào gừ" hai tiếng.
"Sư tôn."
Giọng nói trầm thấp của Chu Huyền Lan vang lên.
Thẩm Lưu Hưởng xoay người, chợt bị một cánh tay chặn lại trên cây.(mạ ơi đây gọi là áp cây truyền thuyết nà a~~~~~)
Trong rừng ánh sáng âm u chiếu lên gương mặt Chu Huyền Lan khiến ánh mắt hắn càng trở nên âm trầm đáng sợ. Khóe môi vậy mà khẽ cong lộ ra vệt cười xấu xa, thấp giọng gọi một câu: "Sư tôn."
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy hắn có chút không đúng, liền nhờ tới thuật pháp mà Hoa Tiên đánh về phía hắn sắc mặt liền thay đổi. "Chu huyền... A? !"
Không nói lời gì, Chu Huyền Lan cúi đầu ngăn chặn bờ môi vừa hé mở của hắn.
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối sầm, trói tay Thẩm Lưu Hưởng lại sau gáy, càng dùng lực đem người đè lên thân cây cứng rắng, triệt để khóa kín vào trong ngực.
Không chút an phận mà tàn sát bờ môi hắn, mi mắt Chu Huyền Lan buông xuống.
Trong tầm mắt, bờ môi bị bắt nạt đến đỏ sẫm cực kỳ mỹ lệ. Ánh mắt hắn càng ngày càng tối không chút kiêng kị gì mà đè ép.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]