Ra khỏi điện, Lăng Kim Dạ không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Vì sao tiên quân lại đánh ngươi? Cái này cũng không giống là trừng phạt nha. Trái lại ta thấy giống như đánh yêu vây.” 
 Chu Huyền Lan đặt tay lên trán sờ sờ. 
 Đầu ngón tay man mát của sư tôn rơi lên trên trán. Khẽ búng một cái, nhất thời cảm giác tê đau khiến hắn hồi thần, tầm mắt đúng lúc rơi lên cặp mắt phượng kia. 
 Đuôi mắt hơi cong lênh, mang theo chút ý cười xấu xa đầy thỏa mãn. 
 Biết hắn sẽ đau nên vui sướng ư? 
 Tâm Chu Huyền Lan có chút loạn nhất thời không biết trưng ra vẻ mặt nào cho phải, trong lòng như bị cái gì đó cào qua. 
 Sư tôn giận hắn vì thế trách phạt hắn, thế nhưng cái kiểu trách phạt như vậy quả thật khiến người khác vừa buồn cười vừa tức giận. Chu Huyền Lan mơ hồ phát hiện nếu còn tiếp tục như vậy thì nơi sâu thẳm trong đáy lòng hắn sẽ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên. 
 Hắn ổn định lại tâm tình, Vốn hắn muốn hồi Triều Vân Phong nhưng lại thôi đổi hướng chạy đến bên bờ Giác Xuân Hà. Ngồi tận một canh giờ mới có thể đè nén tâm tình đang quá mức nóng nảy của mình xuống. 
 Nguồn nước của Giác Xuân Hà chính ta từ sơn mạch ở sau lưng Thanh Lăng Tông, nước cực kỳ sạch, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy. 
Chu Huyền Lan ngồi xổm trước bờ sông, vốc một ngụm nước lên rửa mặt, thủy châu thuận theo sường cằm mà rơi xuống, đem mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa/1815850/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.