"Vì sao Ngao Nguyệt lại đột nhiên gào rú như vậy, chẳng lẽ là đói bụng."
"Thông minh lên chút, hắn cũng không phải Thao Thiết."
"Đột nhiên thiên cẩu lại phát điên, cũng không biết Thiết Huyền có trói được hắn hay không, tông chủ không có ở đây, hắn nếu như chạy ra hậu quả khó mà lường được."
"Cũng may Thẩm Tiên Quân đã bước vào Hóa Thần cảnh, Ngao Nguyệt thấy hắn, cũng có vài phần kiêng kỵ."
"Chưa từng nghĩ tới chúng ta lại có ngày đem hi vọng phó thác lên người Thẩm Tiên Quân."
Lúc này, cái người không hiểu vì sao mình lại giành được phó thác Thẩm Lưu Hưởng đang cố gắng tìm đường, cuối cùng cũng tìm thấy người đang ngồi bên bờ Giác Xuân Hà.
Chu Huyền Lan đang khoanh chân ngồi trên phiến đã, mặt nhìn về phía nước sông đang chậm rãi trôi, vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tập ập đến, hình thành luồng sương trắng nhàn nhạt quanh thân.
Nhận ra khí tức phiá sau, Chu Huyền Lan lập tức mở mắt, trường kiếm đặt bên cạnh thân nhất thời reo vang.
Hắn quay đầu lại.
Tiểu hài tử áo lam trên đâu che kín một mảnh lá sen, trong tay cầm một hòn đá nhỏ, tung lên tung xuống ngước mắt nhìn hắn cười yếu ớt, lơ đãng lộ ra hai lúm đồng tiền, cực kỳ ngoan ngoãn dễ thương.
"Nơi này hóng gió rất tốt, sau này nếu lười biếng thì dẫn ta theo với."
Vừa mở miệng, hình tượng theo vẻ bề ngoài của hắn liền vỡ nát.
Chu Huyền Lan mím môi lạnh nhạt nói: "Đệ tử đang tu hành, cũng không phải là lười biếng."
Thẩm Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa-2/736673/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.