Cuối cùng Tô Đường trần trụi không một mảnh vải che thân bị Đồng Thịnh Chử cưỡng chế ôm lên giường.
Tô Đường vốn đang xấu hổ không muốn hắn bế mình, chỉ còn nước quỳ rạp trên mặt đất bất động. Sau đó đến khi Đồng Thịnh Chử nổi giận vỗ vài cái lên cặp mông trơn bóng mới thôi.
"Cậu quá đáng!" Cả người Tô Đường đỏ như tôm luộc, cuộn mình trong chăn thật chặt, ngay cả một sợi tóc cũng không chịu lộ ra, thái độ cực kì lên án: "Cậu dám đánh tớ."
Đồng Thịnh Chử gọi điện cho quản gia mang quần áo lên phòng, sau khi cúp máy khuôn mặt vẫn tối tăm: "Tôi đã nói rồi, nếu em không nghe lời tôi sẽ giam em vào lồng sắt."
Tô Đường nộ khí đang dâng trào nghe đến đây không tự chủ rùng mình, bởi vì ngữ khí của Đồng Thịnh Chử quá nghiêm túc lại lạnh như băng.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai sống trong lồng giam là da đầu run hết cả lên.
Tô Đường cắn môi tủi thân không thèm nói nữa.
Đồng Thịnh Chử nhìn chằm chằm người đang cuộn tròn trước mặt, ánh mắt âm u dần trở nên nhu hòa, bao cảm xúc đen tối khi nghe lời cự tuyệt của Tô Đường cũng bị hắn áp chế xuống tận đáy.
Hắn ngồi xuống giường ôm cả người lẫn chăn vào lòng, lấy tay kéo để lộ ra khuôn mặt Tô Đường.
Nhìn đôi mắt trong veo tràn ngập ủy khuất, môi bị cắn chặt không buông, Đồng Thịnh Chử nâng cằm Tô Đường rồi nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt ướt át, cậu không tránh được chỉ có thể thở phì phò mím môi.
"Ngoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-sieu-dang-so/1171755/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.