Trực giác Tô Đường mách bảo nếu cứ tiếp tục cái đề tài này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cậu không được tự nhiên nhúc nhích trong vòng tay của Đồng Thịnh Chử, đặt hai bàn chân xuống đất thăm dò tìm kiếm.
Vất vả lắm mũi chân mới chạm được mặt đất, Tô Đường thở phào nhẹ nhõm có thêm một chút cảm giác an toàn.
"Bảo bối muốn biết người đó là ai không?" Đồng Thịnh Chử như không để ý động tác nhỏ của Tô Đường, vòng tay rộng lớn vẫn như cũ siết chặt người cậu, hắn nhìn Tô Đường thật sâu, đôi mắt sâu không thấy đáy như muốn hút cả người cậu vào, giam cầm cậu vĩnh viễn.
Tô Đường cũng rất muốn biết người này là ai.
Dựa theo cách nói của Đồng Thịnh Chử hẳn phải yêu người đó đến biến thái. Người đó chiếm một vị trí quan trọng như vậy trong lòng hắn chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn, bao gồm cả nhiệm vụ của Tô Đường.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy vấn đề này rất nguy hiểm.
Tô Đường nhìn ánh mắt Đồng Thịnh Chử, nghĩ đến bộ dáng bá đạo vừa nãy hôn cậu đến hít thở không thông, trong đầu chợt lóe ra tia sáng.
Thân thể Tô Đường run kịch liệt hơn.
Không, sẽ không phải đâu nhỉ?
Người đó nhất định không phải mình...
Tám năm trước bọn họ còn chưa đến mười ba tuổi, hơn nữa khi Đồng Thịnh Chử trưởng thành rồi mơ thấy giấc mơ đó hai người đã chia cách nhau nhiều năm rồi, người trong mơ chắc chắn là người khác!
Tô Đường tự thôi miên chính mình, nhưng rốt cuộc vẫn không dám trả lời Đồng Thịnh Chử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-sieu-dang-so/1171753/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.