Tiếng điều hòa chạy vù vù trong phòng ký túc, Tô Đường tuyệt vọng mất mặt đem chăn trùm kín thân mình, không chừa ra một khe hở nào.
Tô Đường cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn người nhìn đời, cậu vậy mà là người đầu tiên trong lớp bị cảm nắng té xỉu.
Ý trên mặt chữ đúng là té xỉu nghĩa đen, đột nhiên ngã rầm ra đất làm huấn luyện viên, bạn học xung quanh còn có Đồng Thịnh Chử hoảng hốt sợ hãi.
Các bạn nữ còn muốn mạnh mẽ hơn cả cậu.
Tô Đường nằm trong chăn buồn hiu bất lực.
"Bị cảm nắng còn trùm kín như vậy làm gì?" Đồng Thịnh Chử đứng trên cầu thang, xốc chăn lôi Tô Đường ra ngoài, lộ ra gương mặt hồng hồng vì ngộp, chóp mũi đọng lại một tầng mồ hôi mỏng.
"Có muốn nôn không?"
Tô Đường rầu rĩ gật đầu: "Có chút, nhưng nôn không ra."
Cậu vừa mới vào nhà vệ sinh cố nôn một chập nhưng không ra được gì hết, ngược lại làm bản thân đã mệt nay còn mệt thêm, cho nên đành phải bò lại giường nằm nghỉ.
Nói xong Tô Đường kì quái nhìn Đồng Thịnh Chử đứng đó: "A Chử, sao cậu lại về đây?"
"Lo cho cậu nên xin nghỉ." Đồng Thịnh Chử sờ trán Tô Đường có hơi nóng, hắn xuống giường cầm một ly nước ấm: "Uống nước nhiều một chút, sẵn uống thuốc luôn."
Tô Đường khổ sở nhăn mặt.
Trước khi ngất xỉu Tô Đường còn lại một tia ý thức, lúc ấy cậu cảm giác như mình sắp quy tiên, cả người nhẹ bẫng, âm thanh xung quanh ồn ào đến thế nhưng vào tai cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-sieu-dang-so/1171742/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.