Bên trong một hang núi tối đen như mực, Tô Đường đang cố hết sức nâng một khối đá lớn. Cậu thở hổn hển gian nan đi về phía cửa hang, ngoại trừ âm thanh do chính cậu tạo ra thì không còn bất cứ tiếng động nào khác, an tĩnh tuyệt đối khiến lòng người sợ hãi. 
Mệt nhọc đem khối đá ra đến cửa hang, Tô Đường lại xoay người lặp lại công việc. 
Từng khối đá lớn nhỏ chậm rãi che lấp cửa hang. 
Nhưng vẫn chưa được, cậu muốn đem cái cửa kia lấp lại không sót bất cứ khe hở nào. 
Tô Đường không biết tại sao mình muốn lấp cửa hang, chỉ biết nếu không làm sẽ có hậu quả cực kì nghiêm trọng. 
Mấy khối đá thật sự rất nặng. 
Mệt quá! 
Tô Đường khóc chít chít vì tủi thân, cậu không muốn làm đâu! 
Mà không hiểu tại sao lại có một luồng cảm giác gấp gáp thúc giục cậu nhanh chóng tiếp tục. 
Lại nâng một khối, Tô Đường triệt để ngồi yên không nhúc nhích. 
Cậu tự nói với chính mình là thôi để nghỉ một chút, chờ bình phục một ít sức lực rồi làm. 
Vì thế Tô Đường yên tâm thoải mái thả khối đá xuống đất rồi ngồi nghỉ ngơi, lần ngồi xuống này cả người Tô Đường cảm thấy cực kì sảng khoái y như được ngâm trong suối nước nóng ấm áp. 
Sướng thật! 
Tô Đường hưởng thụ cảm thán ra lời. 
"Tô Đường!" 
"Tỉnh dậy đi!" 
"Mau đứng lên!" 
Âm thanh lạnh lùng mang theo khí tức dũng mãnh như bão tố đập vào tai Tô Đường, đánh thức cậu từ giấc ngủ say sưa. 
Tô Đường khó khăn hé mắt thành một khe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-sieu-dang-so/1171728/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.