Bên bờ Li Giang, cảnh xuân tươi đẹp, gió nam lướt nhẹ qua mặt, một ông lão ngồi trên bè trúc cầm cần thả câu, vài gợn sóng cong cong như mặt bè trúc lăn tăn trên mặt nước như gương.
Hương cỏ lau non hòa với hơi nước phả vào mặt. Đợt rét cuối mùa xuân đã trôi qua, hơi nước không nóng bức lắm, phả lên mặt rất khoan khoái.
Ở bụi lau sậy cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ đang lềnh bềnh trong đó, Từ Bình Sinh nằm ở mạn thuyền, ngậm một đoạn rễ lau ngọt thanh trong miệng, nhấm nháp thưởng thức hương vị.
So với hắn, trông Tạp Tứ nhếch nhác hơn rất nhiều, trên đầu cắm đầy hoa lau, rất giống có một con gà làm ổ trên đầu hắn ta.
Tạp Tứ vừa chèo thuyền vừa than khổ không ngừng: “Không phải đã nói là chèo thuyền du ngoạn sao, ta mới chợp mắt một lúc, trôi vào bụi lau sậy mà ngươi không kéo ra à.”
Từ Bình Sinh thích cỏ lau, vì thế hắn không đôi co với Tạp Tứ, lại bẻ cây lau bỏ vào miệng hút dịch ngọt tiếp.
Tạp Tứ không nhận được câu đáp lại bèn nhấc cây sào dài chọc vào eo hắn: “Này này này, dậy đi, nằm cứ như nhị đại gia của ta vậy.”
Từ Bình Sinh bĩu môi quay lại lườm hắn ta, nhưng thấy ổ gà hoa lau trên đầu hắn ta thì ngây người, khóe môi hơi nhếch lên.
Tạp Tứ thấy mới lạ, giọng điệu cao lên: “Ngươi biết cười cơ à?”
Từ Bình Sinh mím môi thành một đường thẳng băng ngay tức khắc, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3617830/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.