Miêu tả “Đâm chồi nở hoa” khiến Khúc Trì nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Hắn nghĩ tới ngày mồng ba tháng ba mười ba năm trước cũng là ngày hoa đào nở rộ.
Thiếu niên mười sáu tuổi ấy đeo túi quần áo lép xẹp, đi ngược dòng người, bước từng bước đi lên núi, cánh hoa đào rơi xuống bả vai gầy yếu của cậu ấy, mà trong lòng cậu ấy ôm ấp mong đợi vô tận, tất cả mọi thứ đều đẹp như cảnh tượng trong lời kịch.
Cậu ấy đi lên Đan Dương Phong, từ đó về sau chưa từng đi xuống.
Khúc Trì đi lên phía trước, đầu ngón tay chậm rãi sờ chạc cây mềm dẻo của cây nhỏ, dịu giọng nói: “Hành Chi, cảm ơn ngươi nhé.”
Từ Hành Chi chống một chân lên, ngồi dưới đất, tùy ý xua tay, ngửa đầu nhìn bầu trời như sứ xanh, nhắm hai mắt lại.
Không phải y không có tâm sự gì.
Hễ nghĩ đến trận quyết chiến sắp đến, trái tim y âm ỉ dấy lên nỗi thương cảm không nói rõ được.
Nhưng cái gì nên đến ắt sẽ đến thôi.
Ngày cuối cùng của năm Thiên Định thứ mười sáu, một năm lại trôi qua, rượu đồ tô bay theo gió, đây là ngày sầm uất náo nhiệt nhất ở nhân gian, khắp nơi trong Phong Lăng Sơn đều sáng rực, vang lên tiếng hò giết.
Cánh cổng Man Hoang không thể mở ra trong Phong Lăng, ngoại trừ tấn công trực diện, bọn họ không có cách nào cả.
Nhưng bọn họ vồ hụt, nghênh đón bọn họ lại là ngọn núi trống trơn, đèn đuốc sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3559408/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.