Hai ngày trước Đan Dương Phong đổ một trận tuyết nhỏ, tuyết rơi xuống đất lập tức tan ra, rửa sạch cả ngọn núi từ trên xuống dưới, như hàng lông mày do mỹ nhân tỉ mỉ vẽ nên, chân trời góp thêm mảnh trăng khuyết, mang cảm giác trăng sáng soi chiếu lòng người.
Đương nhiên là Chử bảo chủ không có tâm trạng làm chuyện ngắm trăng trang nhã ấy, gã bảo vệ ngọn núi bị gã chế tạo thành xương đồng da sắt, trong lòng mang nỗi ác độc mong chờ nhóm Từ Hành Chi đến.
Bây giờ chủ chốt của Át Vân Bảo, Hắc Thủy Bảo và bảy, tám tông phái nhỏ đều làm rùa rụt cổ trong Đan Dương Phong, các đệ tử đốt đuốc thông, đi qua đi lại không ngừng, chiếu cho cả ngọn núi không còn bóng mờ.
Lúc ngồi một mình trong điện, không biết tại sao Chử bảo chủ lại nghĩ tới Khúc Trì, nghĩ đến thanh niên bị đánh cho đầu đầy máu tươi, tay loang lổ vết bầm tím ấy, càng nghĩ càng hả hê.
Kẻ bị gã đạp xuống vũng bùn vào mười ba năm trước, bây giờ lại muốn bò lên ngồi trên đầu gã ư?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
So với tiếng ồn ào ầm ĩ bên ngoài, Tàng Kinh Các của Đan Dương Phong lại yên ắng như một ngôi mộ, bỗng nhiên như có vạt áo làm lay động ánh đèn rồi nhanh chóng yên ả trở lại, trong đó có bảy đệ tử bình thản tự nhiên thu dọn thư tịch.
Bọn họ là đệ tử Đan Dương Phong thật sự, mười ba năm qua nhốt mình trong thư phòng, thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3558330/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.