Trên khe núi Thư Mạt, Từ Hành Chi và Tạp Tứ ngồi song song với nhau.
Gió mát lành nước yên ả, mây trắng đưa tình, Từ Hành Chi biến Bút nhàn rỗi thành chén rượu, rót hai chén, đưa một chén cho Tạp Tứ.
Áo vai trái Từ Hành Chi ướt đẫm, là dấu vết của một nữ đệ tử Phong Lăng ôm y khóc nức nở để lại vào lúc nãy, thoáng phác họa ra đường nét mờ nơi xương quai xanh.
Sau khi vượt qua nỗi vui mừng và đau thương như điên, mọi người bắt đầu suy nghĩ vấn đề thực tế hơn.
Các đệ tử muốn biết bọn họ sống trong Man Hoang thế nào, Khúc Trì cũng muốn biết các đệ tử biết được tin tức gì ở thế giới thực, Từ Hành Chi không ở thế giới thực, cũng không ở Man Hoang, không chen lời vào bên nào được, đành phải để mặc Khúc Trì đi kiểm kê đệ tử các nhà, viết vào sổ danh sách, nhân tiện giải đáp thắc mắc và giải thích nghi hoặc, cho Mạnh Trọng Quang và Từ Bình Sinh ở lại hỗ trợ, bản thân y thì đi ra khỏi bí cảnh với Tạp Tứ, tới đây uống rượu nói chuyện phiếm.
Tạp Tứ đỡ chén, uống một hơi cạn sạch, “hà” một tiếng, nước mắt lại rơi xuống trước.
Hắn ta là bạn so kiếm với Từ Hành Chi, không phải bạn rượu, tửu lượng cùng lắm cũng chỉ được hai lạng rượu.
Tạp Tứ dùng ngón tay cái ấn giọt nước mắt vì cay rượu ở khóe mắt rồi đẩy chén tới trước mặt Từ Hành Chi: “Rót đầy.”
“Uống rượu giỏi hơn rồi à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3546192/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.