Cửu Chi Đăng không quan tâm lắm, vẫn cứ tập trung vào giấy tờ của mình, dặn dò: “Gọi Chu Vân Liệt tới. Để hắn xử lý việc này.”
Tên đệ tử không hiểu nhưng không dám làm trái, chắp tay nói: “Chu xuyên chủ đang ở Ứng Thiên Xuyên, bây giờ gọi đến luôn hay chờ sáng sớm mai…”
“Hắn rảnh rỗi lắm, các ngươi cứ tự quyết định bao giờ gọi hắn đến đi.” Cửu Chi Đăng lật quyển sách trong tay sang trang tiếp theo: “Cứ giam mình lại ngày nào cũng luyện đan mãi, hắn nên làm chuyện nghiêm túc rồi.”
Đệ tử nhận mệnh lệnh đi ra ngoài.
Lát sau, một người đệ tử khác đẩy cửa đi vào, mang theo một luồng gió thơm nhàn nhạt và một tiếng rít chói tai của pháo tín hiệu vụt lên bầu trời từ nơi xa, chấn động đến mức bấc đèn trước mặt Cửu Chi Đăng rơi ào ào mấy đóa hoa đèn.
Giọng cô gái nhẹ nhàng mềm mại, như rượu mơ ủ đến mức nhiệt vừa khéo: “Sơn chủ, thiếp là người mới, tới hầu hạ ngài.”
Cửu Chi Đăng không ngẩng đầu lên, cứ như trúc già mực mới còn thú vị hơn khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trước mắt gấp mấy lần: “Bỏ trà xuống, ngươi có thể đi rồi.”
Bên tai truyền đến tiếng nước được rót vào chén, hương rượu bay tới khiến Cửu Chi Đăng nhíu chặt mày lại, liếc mắt qua nhìn, vừa khéo chạm phải ánh mắt đong đầy tình ý của cô gái.
Đôi mắt ấy dịu dàng chớp một cái, chứa ý cười hân hoan, hệt như mắt nhạn đa tình.
Cửu Chi Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3546189/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.