Qua một lúc lâu, Từ Hành Chi mới ý thức được mình có sức sống, đang chiếm giường nghỉ ngơi của Lục Ngự Cửu.
Cái giường này được làm vừa với vóc người của Lục Ngự Cửu, Từ Hành Chi nằm rất gò bò, hơi cong đầu gối lên mới cố vừa được, người bên cạnh rì rầm thảo luận gì đó, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ “sách Thế Giới”, “mảnh vỡ”, “thần khí khác”.
Một luồng linh lực chảy trong cơ thể y xao động va chạm, cảm giác rất quen, Từ Hành Chi ngẫm nghĩ, linh lực cuộn trào như biển thế này chỉ có thể thuộc về Mạnh Trọng Quang.
Y nghe được Chu Bắc Nam sốt ruột nói: “Không dẫn độ ra được sao?”
Mạnh Trọng Quang không đáp nhưng linh lực chảy qua cơ thể y cuống quýt hơn hẳn, sau khi lượn hết một lượt từ trên xuống dưới, nó đành rút lui, chắc hẳn dẫn độ không thuận lợi.
Từ Hành Chi thầm than thở trong lòng, nếu bảo dẫn độ là dẫn ra được ngay thì năm đó sư phụ và sư thúc cần gì phải khổ nhọc đến thế, vừa thu nhận đồ đệ lại còn tặng chuông?
Y chỉ cảm thấy thân thể nặng như Thái Sơn, dùng rất nhiều sức lực mới chống người lên được một chút, ngay sau đó có cánh tay nào đấy ôm lấy y, cho y uống nước.
Mặt Từ Hành Chi trắng bệch như tờ giấy, chưa nói gì đã cười: “Thứ này mạnh thật đấy.”
Y đã thông qua manh mối mà làm một thí nghiệm đơn giản để thử phản ứng của Ôn Tuyết Trần, xác thực sách Thế Giới trong cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3544300/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.