Nghe được giọng Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần không quay đầu lại, cứ như muốn ngồi đấy tự biến mình thành một pho tượng.
Từ Hành Chi biết mình không thể nói rõ với một kẻ điên rằng hắn ta bị điên.
Trong mười mấy ngày vừa qua, chắc chắn Chu Bắc Nam và mọi người đã nói hết những gì nên nói với hắn ta rồi, bây giờ hắn ta có thể ngồi ở đây, không hổ thẹn không hối hận, cũng không đau khổ, Từ Hành Chi nghĩ mình không cần tốn công nói nhiều nữa.
Y tìm một chỗ sạch rồi ngồi xuống, tháo dao găm vừa đòi được từ Mạnh Trọng Quang ở bên hông xuống.
Đây là công cụ do Ôn Tuyết Trần giả làm “Nhận thức của thế giới” ném cho y, dụ y ám sát Mạnh Trọng Quang.
Ôn Tuyết Trần không nói gì hết, ngay cả liếc qua thôi cũng không có nhưng hắn ta có thể cảm nhận được linh lực bám trên dao đã giảm bớt, chắc là đã ra khỏi vỏ nhiều lần nhưng rõ ràng vẫn chưa dùng vào chỗ nó nên dùng.
Từ Hành Chi bắt chuyện với hắn ta: “Ta tỉnh rồi, tới thăm ngươi.”
Ôn Tuyết Trần không nói gì.
Từ Hành Chi nói tiếp: “Thấy tinh thần người không tệ, ta nói mấy câu với ngươi, không ngại chứ.”
Ôn Tuyết Trần vẫn không mở miệng, trong gian phòng như chỉ có một mình hắn ta, dù Từ Hành Chi lảm nhảm thêm mấy câu cũng “không ngại”, vì từ cái dáng vẻ lạnh lùng ấy của hắn ta, có thể thấy hắn ta chẳng coi Từ Hành Chi là người.
Loại im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3543471/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.