Không ai biết Từ Hành Chi đang ngủ ở trong phòng Mạnh Trọng Quang, vì thế khi Từ Hành Chi thức dậy đi ra khỏi tháp, mọi người đều tập trung trong phòng Chu Vọng cũng không một ai phát hiện ra y.
Đêm qua Khúc Trì nhìn thấy máu của Chu Vọng thì vô cùng đau lòng, cực kỳ tức giận, vung kiếm xông thẳng vào Phong Sơn, cả Phong Sơn đều bị hắn đánh cho tan tác trống không.
Người da thú – chủ Phong Sơn tự cao tự đại, nhân lúc Mạnh Trọng Quang không có mặt mà đánh úp vào tháp, muốn cho nhóm người chiếm địa bàn của gã để nương thân một bài học. Không ngờ lại bị trả miếng như thế, gã bị đuổi ra khỏi ngọn núi chính của Phong Sơn, vào lúc cùng đường bí lối, đi ngang qua tháp đúng lúc thấy Từ Hành Chi rửa tay ở dòng suối bên ngoài tháp, được cơ thiếp Hoàng Sơn Nguyệt cho hay người đó là Từ Hành Chi của Phong Lăng Sơn, là người mà Mạnh Trọng Quang mến mộ nhất, gã bỗng nổi ý muốn trả thù.
Bên kia, Mạnh Trọng Quang nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần cũng đã thông suốt hơn nhiều.
Kết quả xấu nhất là sư huynh bị Cửu Chi Đăng đáng chết mê hoặc tinh thần.
Chỉ cần sau này sư huynh ở bên cạnh hắn, sớm muộn gì y cũng đổi ý.
Vả lại, hôm qua sư huynh có cơ hội ra tay tốt như thế mà y không ra tay được, có thể thấy sư huynh vẫn còn một chút xíu quan tâm mình, không phải sao?
Nghĩ rõ điều này, Mạnh Trọng Quang vui mừng cầm một bó hoa huệ đi từ sườn núi Lam Kiều quay về tháp.
Nhưng thứ chào đón hắn lại là gian phòng trống không, im lìm.
Tới khi hắn tìm thấy sư huynh, sư huynh đang nằm trong căn phòng xử phạt trong lối đi bí mật do người da thú đào ra trong Phong Sơn, bị dây đay thấm nước quật kín khắp da thịt trên người.
Mặc dù có Hoàng Sơn Nguyệt khuyên can nhưng người da thú thấy thuộc hạ của bị Khúc Trì đánh trọng thương như thế thì không chịu nổi, để trả thù, gã đánh cho Từ Hành Chi tắt thở tại chỗ!
Sau khi tự tay giết hết tất cả người trốn trong mật thất, Mạnh Trọng Quang đi vòng tới bên cạnh Từ Hành Chi.
Đôi mắt y mở to, không có quá nhiều đau đớn, dường như cảm thấy tức cười về cái chết lần này của mình.
Mạnh Trọng Quang dùng đôi tay vương đầy hương hoa huệ chưa tan hết nâng gương mặt máu me đầm đìa của Từ Hành Chi dậy, dè dặt hôn y.
Sư huynh, huynh chờ một lát, lần sau ta sẽ không để huynh đau đớn như thế.
Lát sau, trong không khí lại bùng lên ánh lửa vàng phức tạp.
Vòng ánh sáng trên không trung như một con mắt trơn nhẵn, nhìn chằm chằm thanh niên xinh đẹp đột nhiên co giật ngã xuống đất, lửa cháy rừng rực quanh người.
Nó như Bồ Tát có lòng từ bi, cũng giống con mắt lạnh lùng thờ ơ đứng ngoài quan sát.
Mạnh Trọng Quang ngã xuống đất, nôn ra từng ngụm máu đen ùng ục bị thiêu đốt vang xèo xèo, một lúc sau, hắn sử dụng cả tay cả chân bò mười mấy mét về phía trước mới dần có thêm chút sức lực, sau đó chạy về phía Vùng đất chôn thây như phát điên.
Quay lại một lần nữa, Mạnh Trọng Quang hiểu ra một chuyện:
Mọi việc đều có nhân quả số mệnh. Một khi không cẩn thận, tiền căn do chính tay hắn chôn xuống sẽ tạo ra hậu quả tai hại.
Vì thế lần này hắn không bảo sư huynh đi đường vòng nữa mà bảo y đi vào rừng, nhanh chóng về tháp, bảo Chu Vọng định truy bắt đám người Phong Sơn dừng lại kịp thời, Từ Hành Chi bị Chu Bắc Nam cuốn lấy ép hỏi, sau một đợt ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Trọng Quang mới có thể dẫn Từ Hành Chi vào trong tháp.
Ngày hôm sau, nhận được tin tức người da thú rục rịch gây chuyện, muốn bắt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang phát hiện ra kẻ thám thính rình mò xung quanh, giả vờ đi khỏi đó, đúng là đã dụ được người da thú tự mình ra tay.
Mạnh Trọng Quang nhân cơ hội đó bắt sống gã, nhốt gã vào phòng giam, định đánh chết gã theo cách lần trước gã làm với sư huynh, không ngờ Phong Sơn lại như nổi điên, liều mạng tấn công muốn cứu người da thú.
Hắn đành phải bảo Từ Hành Chi chờ ở trong tháp, bản thân hắn dẫn Chu Vọng, Chu Bắc Nam đi ra nghênh chiến ngăn địch, không ngờ người da thú tự biết mình ắt phải chết, gây ra tiếng động lớn trong phòng giam, dụ Từ Hành Chi vào kiểm tra, nhân cơ hội đó làm nổ linh lực trong cơ thể khiến sư huynh bị thương nặng.
Tới khi Mạnh Trọng Quang về tới tháp, Từ Hành Chi đã bị vụ nổ làm gãy mấy cái xương sườn, xương gãy xuyên vào nội tạng, đã hấp hối sắp chết, dù Nguyên Trú ở đó cũng không còn cơ hội cứu vãn.
Trước khi Từ Hành Chi tắt thở, Mạnh Trọng Quang ôm y, không cho ai tới gần.
Từng tiếng thở dốc của Mạnh Trọng Quang như phát ra từ lá phổi như bị xé nát thành mảnh vụn, mỗi tiếng hít vào thở ra của hắn nghe còn đau đớn hơn Từ Hành Chi bị nát bấy nội tạng cả trăm lần.
Bỗng nhiên, hắn nghe Từ Hành Chi lẩm bẩm: “Chìa khóa.”
Mạnh Trọng Quang bịt lỗ máu trên người y, đau đớn đến mức chỉ muốn chúng nó chuyển hết lên người mình: “Sư huynh, xin huynh đừng nói chuyện, đừng...”
Từ Hành Chi đã không còn tỉnh táo nhưng dường như trong cõi u tối ấy có một nguồn sức mạnh thúc ép y, dùng chút sức sống còn sót lại giao hi vọng cho người trước mặt: “Mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang, nếu muốn lấy, ngươi phải đến bốn nơi này...”
Y nói bốn địa danh ra.
Bốn địa danh ấy đều mang theo mùi máu tanh nồng nặc, như gang thép hơ qua than lửa, ấn từng nhát một lên trái tim Mạnh Trọng Quang.
Hắn không muốn nghĩ tại sao sư huynh lại biết vị trí chìa khóa Man Hoang, chỉ cất giọng khàn khàn nói: “Sư huynh, ta nhớ rồi.”
Từ Hành Chi mỉm cười, lượng máu lớn nổi bọt trắng chảy ào ào ra khỏi khóe miệng y, y muốn nói thêm gì nữa nhưng tầm mắt đờ đẫn nhìn vào không trung, mất hết sức sống, thần hồn tan biến.
Lúc Mạnh Trọng Quang đặt thi thể Từ Hành Chi xuống, đôi mắt như muốn chảy máu, liếc ánh mắt đậm mùi máu tanh sang người da thú chết không nhắm mắt.
Tay kẻ đó dính máu sư huynh hai lần.
Ngươi cứ chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ thanh toán món nợ này với ngươi.
Một lần.
Một lần.
Lại một lần nữa.
Trong tuần hoàn lặp đi lặp lại ấy, Mạnh Trọng Quang dần quên mất năm tháng. Tất thảy cách tính toán và nhận biết của hắn về thời gian đều dùng vòng ánh sáng dìu dịu như trăng kia làm điểm bắt đầu.
Nhưng điểm kết thúc ở đâu? Người nào biết?
Vì Từ Hành Chi không có pháp lực, dù Mạnh Trọng Quang dốc lòng chăm sóc y đến mức nào cũng khó tránh khỏi sơ suất. Hắn ra sức bù đắp tất cả thiếu sót mà hắn có thể nghĩ đến nhưng vẫn thất bại hết lần này đến lần khác.
Một lần, giải quyết người da thú xong, lấy mảnh vỡ trong cơ thể gã ra, hắn dựa theo bốn địa điểm giấu chìa khóa mà sư huynh nói, một mình rời khỏi tháp, tự đi tới các nơi đó kiểm tra.
Nhưng lúc từ hẻm núi Hổ Khiêu vòng về, hắn phát hiện tháp cao bị đốt trụi.
Nguyên Như Trú, Chu Bắc Nam, Chu Vọng, Lục Ngự Cửu và Đào Nhàn đều chôn thây trong tháp, chỉ có Khúc Trì chạy ra khỏi tháp, bị thương nặng, chỉ còn hơi tàn, đứt quãng nói rằng sau khi Mạnh Trọng Quang đi, ma đạo sai một nhóm người số lượng lớn cưỡng chế bắt Từ Hành Chi đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần sau, hắn có kinh nghiệm, đưa tất cả mọi người theo đi tới hẻm Hổ Khiêu.
Không ngờ, trong hẻm Hổ Khiêu có hai mươi bảy mê trận do Nam Ly bày bố, mê hoặc lòng người, ảo giác xuất hiện liên tục, mấy lần luân hồi trước đó đã khiến kho chứa ác mộng của Mạnh Trọng Quang càng thêm dồi dào, khiến thần trí hắn điên loạn, đau đớn không chịu nổi.
Sau khi bị ép tách khỏi sư huynh, lòng Mạnh Trọng Quang như lửa đốt, hắn thử phá trận. Nhưng hai mươi bảy trận pháp gian trá kỳ lạ ấy có mắt trận rất khó hiểu và khó tìm, hắn càng muốn mau chóng phá trận thì càng bước đi khó khăn.
Tới lúc hắn phá giải hết tất cả mắt trận, nửa điên dại xông vào điện đá của Nam Ly, Từ Hành Chi cắn nuốt tàn hồn của Diệp Bổ Y bị Nam Ly thẹn quá thành giận rút hồn phách ra, nhét vào tượng người bên trong điện.
Máu dính đầy người Từ Hành Chi hệt như ngọn lửa, phả thẳng thiêu đốt lên người Mạnh Trọng Quang, đẩy tia lý trí cuối cùng của hắn rơi vào lò nung.
May mà hắn chưa điên tới mức quên cách vẽ trận pháp Lạn Kha.
Một lần luân hồi nữa mở ra, hắn định để Từ Hành Chi ở bên ngoài hẻm Hồ Khiêu nhưng được nỗi đau thương từ chuyện tháp cao bị cháy lần trước dạy cho một bài học, hắn không dám để Từ Hành Chi ra khỏi tầm mắt của mình nữa.
Lần này bọn họ vẫn không thể tránh khỏi mà rơi vào mê trận, may mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng hắn cũng thành công cứu Từ Hành Chi ra khỏi tay Nam Ly, cũng lấy được mảnh vỡ chìa khóa từ chỗ Nam Ly sau khi hắn ta chết.
Nhưng lần này hắn chọn đi tới Vùng biển không đầu tìm kiếm mảnh vỡ chìa khóa trước.
Người khổng lồ Man Hoang năm năm mới thức tỉnh một lần vì đói bỗng tập trung rất nhiều ở gần Vùng biển không đầu.
Bọn họ đụng phải nhóm mười mấy người khổng lồ cao trăm thước, hai bên như kẻ thù gặp nhau, kết quả thế nào không nói cũng biết.
Lại một lần nữa, hắn tránh Vùng biển không đầu, đi tới Vùng đất hoang vu.
Trên đường, bọn họ đụng phải mẹ con người khổng lồ.
Mạnh Trọng Quang bảo Khúc Trì ở lại bảo vệ Từ Hành Chi và mọi người. Khúc Trì hao hết sức lực giết chết hai người khổng lồ nhỏ xong, không quan tâm tới vết thương nghiêm trọng của mình, đi lên tiếp viện Chu Vọng, che chở cho Chu Bắc Nam linh lực không trọn vẹn mà bị người khổng lồ mẹ đánh một chưởng bị thương, cạn kiệt sức lực không được chữa trị, hồn hạch vỡ tan, bỏ mình ở đó.
Bọn họ chôn cất Khúc Trì nhưng Đào Nhàn không chịu đi tiếp cùng bọn họ, muốn ở lại trông coi trước mộ hắn.
Mọi người chẳng biết phải làm sao, nhóm người khởi hành lần nữa.
Lúc đi tới Vùng đất hoang vu, Chu Bắc Nam xuống nước, bất ngờ gặp được nhóm Lâm Hảo Tín định cư ở đây sau khi bị đày vào Man Hoang.
Lâm Hảo Tín gặp được nhóm Mạnh Trọng Quang thì lập tức hỏi han ân cần: “Khúc sư huynh đang ở đâu?”
Cuộc đời Mạnh Trọng Quang hiếm khi có cảm giác bi thương khó mở miệng thế này.
Nhóm người đi đường nhiều ngày, khó khăn lắm mới tìm được một nơi dừng chân yên tâm, vì thế bèn ở đây lâu hơn.
Nhưng vào một ngày nào đó, mọi người ẩn mình trong điện bỗng cảm thấy đất rung núi chuyển, như có sóng thần ập xuống.
Một người khổng lồ căn nguyên cao tới tận trời ngửi được mùi thịt người thơm ngào ngạt, chậm rãi bước xuống đầm lầy, giẫm tất cả thành cát bụi.
Một lần.
Một lần.
Lại một lần nữa.
Thời gian đảo ngược càng dài, nhân quả Mạnh Trọng Quang phải gánh chịu càng nhiều.
Mạnh Trọng Quang cảm thấy mình như rơi xuống vũng bùn lầy rộng mênh mông đen đặc, chỉ có thể ôm cái thuyền tam bản chìm nổi, dù không biết chiếc thuyền tam bản này sẽ đưa hắn đến đâu, hắn vẫn không chịu buông tay.
Ai cũng nói quay đầu lại là bờ, buông xuống là phúc nhưng hắn đã đi quá xa, quá sâu, chẳng biết bờ ở đâu nữa.
Hắn biết rất rõ rằng sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ thiêu chết bản thân trong trận pháp Lạn Kha, dùng cái giá tan thành mây khói để bù lại những nhân quả mà hắn tạo ra.
Nhưng ít nhất điều đó cũng xảy ra trên còn đường quay lại tìm sư huynh, dù chết đó cũng là cái chết hạnh phúc và tràn đầy hi vọng.
Còn điều kỳ lạ của Từ Hành Chi, không phải Mạnh Trọng Quang không nhận ra.
Lần nào y cũng thử giết hắn, lần nào cũng từ bỏ. Ban đầu hành vi đó còn khiến Mạnh Trọng Quang hồn bay phách lạc, sau đó lại thấy thú vị, thậm chí có một dạo hắn coi việc này thành thú vui, tìm niềm vui trong nỗi buồn.
Mỗi lần tưởng tượng tới dáng vẻ sư huynh vò đầu bứt tai không nỡ xuống tay, Mạnh Trọng Quang bị dao găm chống trên trán đều thầm nghĩ sư huynh đáng yêu quá đi.
Ngoài ra, không hiểu sao Từ Hành Chi hay ngủ mê mệt rất lâu. Mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt y nhìn hắn càng giống sư huynh mười ba năm trước hơn, nó dịu dàng, quyến luyến nhưng có đôi phần nghi hoặc không nói rõ được.
Vì thế hắn vừa mong sư huynh ngủ nhưng cũng sợ sư huynh ngủ.
Mạnh Trọng Quang biến thành một người lo được lo mất, muốn sư huynh dịu dàng với mình hơn nhưng lại sợ sư huynh đột nhiên bỏ mạng trong giấc mộng dài nào đó, hắn sẽ phải làm lại từ đầu, trải qua một lượt những chuyện mất hồn mất vía, đau đớn đứt ruột, tất tần tật dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ thêm lần nữa.
Không biết lần thứ bao nhiêu, hắn lại một thân một mình ngã xuống vùng hoang vu dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi khắp nơi của vòng ánh sáng giữa bầu trời.
Sương đêm thấm đẫm vào vết thương hở của hắn, người khổng lồ rít gào và tiếng hét thảm của các đệ tử vẫn còn vang bên tai, nhưng hắn biết hắn đã quay lại điểm xuất phát của tất cả mọi chuyện.
Lần này cũng không chết trong trận pháp, tốt quá.
Một con mắt của hắn đã bị thiêu đốt không nhìn thấy gì nữa, nhưng hắn đã chạy qua con đường này rất nhiều lần rồi, hắn sẽ không nhận nhầm.
Máu trên người Mạnh Trọng Quang đã bị sấy khô, như thế lại tiết kiệm được không ít thời gian hắn nôn máu, vì thế hắn lại tranh thủ thời gian dùng cơ thể thiếu đốt cháy đen chạy tới Vùng đất chôn thây với tâm thế tràn đầy hi vọng.
Đứng từ xa, hắn nhìn thấy Từ Hành Chi bị quái vật dao cạo đuổi theo.
Giống như mấy lần trước, hắn la lên với Từ Hành Chi, bảo y mau chạy đi, đồng thời lại chặn giữa quái vật dao cạo và Từ Hành Chi lần nữa.
Hắn cười khẩy với con quái vật mà mình đã giết mấy lần, bỗng nghe được tiếng bước chân ở đằng sau.
Gì thế?
Từ Hành Chi không hề do dự chút nào, lướt qua vai hắn, trở tay giấu con dao găm ra sau lưng, xông thẳng về phía con quái vật!
Lát sau, giữa ánh trăng phản chiếu trên mặt sông rồi trôi theo dòng nước, một thanh niên cõng một người cháy đen xì, ngâm nga điệu hát cổ, vừa cất tiếng ca vừa thong thả dạo bước.
Mạnh Trọng Quang vùi gương mặt cháy khét vào bả vai y, cảm nhận sự yên lòng đã lâu không có.
Nhưng hắn biết mình không được ngủ.
Lúc này, không biết sư huynh có thể ở bên cạnh hắn bao lâu, vì thế Mạnh Trọng Quang đều không dám lãng phí mỗi một giây, mỗi một phút được ở bên cạnh y.
Cùng lúc đó, điện Thanh Trúc ở thế giới bên ngoài bừa bãi rối tung khắp nơi.
Ôn Tuyết Trần miệng trào máu tươi, ngã trên mặt đất, bánh xe lăn quay giữa không trung không ngừng, phát ra tiếng kèn kẹt khiến người ta ghê răng.
Đôi mắt của Cửu Chi Đăng bị ngọn lửa ma hừng hực nuốt chửng, giọng lạnh như băng: “Ôn Tuyết Trần, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi thật hả!”
“Vì sao ngươi lại muốn giết ta?” Ôn Tuyết Trần dùng ngón tay cái lau máu ở khóe môi, lấy khăn tay đã sờn mép trong lồng ngực ra, khi nhìn thấy chữ “Huyền” thêu ở góc, con mắt hơi động đậy, luồn tay vào ngực lần nữa lấy cái khăn khác ra, tỉ mỉ lau sạch vết máu trên ngón tay: “Ta bảo hắn giết Mạnh Trọng Quang.”
Lửa giận trong mắt Cửu Chi Đăng bùng cháy hơn nữa: “Thật vậy ư? Thế ngươi ném huynh ấy đến bên cạnh Nhạc Khê Vân là ý gì?”
“Dù ta có ý gì, hắn cũng được Mạnh Trọng Quang dẫn đi rồi.” Ôn Tuyết Trần bình thản ung dung.
Thấy người đó dửng dưng như không, Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy trán giật thình thịch, căng đau không ngờ: “Chờ ta vào Man Hoang đưa sư huynh ra, ta sẽ tính sổ với ngươi.”
Nghe hắn ta nói vậy, Ôn Tuyết Trần sầm mặt: “Cửu Chi Đăng, ngươi có biết ngươi đang nói gì không hả?”
Cửu Chi Đăng hờ hững đáp: “Trên đời này có lời mà ngươi nghe không hiểu nữa cơ à?”
Ôn Tuyết Trần cố gắng ngọ nguậy trên đất nhưng hai chân yếu ớt, khó mà dùng sức được, hắn ta đành phải dùng hai tay chống mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi vào Man Hoang? Ngươi có biết trong đạo môn có bao nhiêu người oán hận chuyện ngươi áp chế chi nhánh của các tông phái không hả? Ngươi rời khỏi đây, công việc của bốn môn phái phải xử lý thế nào? Một khi lòng người rối loạn, sự nghiệp ngươi vất vả gây dựng suốt mười mấy năm qua sẽ đổ sông đổ biển! Hơn nữa ta đã nói rõ với ngươi rồi, đối đầu với Mạnh Trọng Quang, ngươi không có phần thắng nhưng Từ Hành Chi có!”
Hai người tức giận trợn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng do sức khỏe Ôn Tuyết Trần không tốt, không chịu được nữa nên đầu hàng trước. Hắn ta lấy bình thuốc, đổ hai viên thuốc màu nâu thẫm ra, chữa trị trái tim đã lạnh lẽo mười ba năm của mình.
Đặt thuốc dưới đầu lưỡi xong, Ôn Tuyết Trần mới mở miệng lần nữa: “Nếu ngươi thật sự không yên tâm thì sau khi theo dõi tình hình rõ ràng, cử ta vào đó dẫn hắn ra là được.”
Màu mắt Cửu Chi Đăng nặng nề, như cái hồ sâu không thấy đáy, bốc hơi lạnh ngùn ngụt, Ôn Tuyết Trần chẳng sợ, thờ ơ nhìn lại.
Không biết qua bao lâu, Cửu Chi Đăng nói: “Ta sẽ tự theo dõi.”
Vừa nãy hắn ta đã mở cánh cổng Man Hoang ra, cử một tên đệ tử cầm theo gương Linh Chiểu vào đó, đúng lúc thấy đệ tử Phong Sơn thua trận tháo chạy, Từ Hành Chi xuất hiện.
Cửu Chi Đăng nói: “Nếu sư huynh có mệnh hệ gì, dù ngươi không xuống Man Hoang, ta cũng sẽ vứt ngươi xuống.”
Ôn Tuyết Trần tự nâng xe lăn dậy, nghe hắn ta nói thế thì chỉ cười.
Cửu Chi Đăng thấy hắn ta cười thì thấp thỏm không yên, quai hàm bạnh căng ra, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ: “Cút.”
Ôn Tuyết Trần dùng hai tay lê người ngồi lên xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt, định thực thi mệnh lệnh “Cút” kia.
Nhưng hắn ta vừa mới đi tới cửa, giọng nói lạnh lùng u ám của Cửu Chi Đăng lại vang lên từ phía sau: “Ngươi dám to gan giấu ta làm chuyện này, không sợ ta giết ngươi sao?”
Ôn Tuyết Trần nghiêng mặt qua một bên, trên gương mặt thanh tú loáng thoáng có vết đỏ vừa bị tát: “Ngươi sẽ không giết ta.”
Cửu Chi Đăng cảm thấy đốt ngón tay sắp bị mình siết gãy: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi không hiểu sao?” Ôn Tuyết Trần nhìn lại, trong mắt chẳng hề có ý chê cười, chỉ như trần thuật một sự thật quá đỗi bình thường: “Trừ ta, ngươi tìm được ai để nói lời từ tận đáy lòng sao?”
Cửu Chi Đăng muốn nổi cáu nhưng trước khi cơn tức bùng lên, cảm giác bất lực lại ùn ùn kéo tới.
Cửu Chi Đăng đặt tay lên ngực tự hỏi, mười ba năm, trừ tỉnh thi Ôn Tuyết Trần, hắn ta không tin vào năng lực của bất cứ ai khác.
Bây giờ Ôn Tuyết Trần thực hiện hành vi tương đương với phản bội, đúng là Cửu Chi Đăng không nỡ giết hắn ta.
Cứ như thế, Ôn Tuyết Trần tự đẩy mình ra khỏi điện Thanh Trúc.
Một đêm đã trôi qua, bầu trời đã hiện lên ánh sáng trắng trong như bụng cá, như tuyết Nga Mi, như sương khói Bành Lễ, trong trẻo lượn lờ, cảnh mặt trời mọc rất trang nhã nhưng Ôn Tuyết Trần không có lòng dạ thưởng thức.
Hắn ta chống cái trán nóng hầm hập, nỗi lòng không yên ổn được như vừa nãy ở trong điện.
Trong người Từ Hành Chi có sách Thế Giới, bản thân y vốn cực kỳ nguy hiểm khó dò, dù mình không xuống tay giết y được, cần gì phải đẩy y vào Man Hoang chứ? Dù Mạnh Trọng Quang tu luyện tới Hóa Thần kỳ, nhưng dù thế nào cũng không thể ra khỏi Man Hoang được, mình cần gì phải làm điều thừa thãi, chắp tay dâng sách Thế Giới vào trong Man Hoang chứ?
Rõ ràng chỉ cần hạ tí độc là có thể kết thúc tất cả...
Lúc đó đẩy y vào Man Hoang, rốt cuộc mình đang nghĩ gì? Bị bóng đè sao?
Ôn Tuyết Trần siết chặt hai tay trong ống tay áo lại.
Dù Cửu Chi Đăng không nhắc, hắn ta cũng sẽ tìm cơ hội vào Man Hoang, sửa lại sai lầm có thể nói là hoang đường này.
...
Mảnh vỡ to lớn mênh mông như đom đóm, cùng bay lên tụ lại với nhau, khi thì hợp lại, khi thì tách ra, sau khi cứ tách rồi hợp như thế, mỗi một phần khuyết thiếu đều tìm thấy mảnh ghép có thể lấp đầy nó.
Từ Hành Chi mở mắt ra.
Trí nhớ trước khi bị thuật tẩy hồn xâm nhập vào cơ thể đều quay lại thân thể này.
Ký ức vốn không có trọng lượng nhưng Từ Hành Chi lại bị ép cho tê hết cả da đầu, mí mắt nặng trĩu, ý thức đã khôi phục được một lúc lâu rồi mà y vẫn không thể mở mắt ra nổi.
Khi bản thân y vẫn chưa ý thức được mình đã tỉnh lại, một đôi môi đã phát hiện ra trước bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Nó ngậm mút môi châu của Từ Hành Chi một cách chuẩn xác, nhẹ nhàng chụt một cái rồi lại kề sát vào tai Từ Hành Chi, dùng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp nhắc nhở y: “Sư huynh, huynh tỉnh rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]