Chương trước
Chương sau
Quảng Phủ Quân hối hận rồi.

Lúc thảo luận vấn đề ai đi ai ở, Khúc Trì nhấn mạnh với ông ấy rằng mọi chuyện diễn biến khôn lường, khó mà dự tính được. Trước đó nhất định phải động viên đệ tử, để sau khi đầu hàng dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bọn họ đều phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được quá khích, dẫu sao lúc đó địch nhiều ta ít, một khi bạo động, trừ mất mạng oan ra thì chẳng có tác dụng gì hết.

Nhưng Quảng Phủ Quân tự nhận mặc dù đệ tử Phong Lăng Sơn không tự kiềm chế bằng đệ tử Đan Dương nhưng đều có đôi phần thông minh tinh quái của Từ Hành Chi, biết thời thế, biết tiến biết lùi, không làm chuyện lỗ mãng nên ông ấy không bận tâm lắm. Trước khi đi ông ấy chỉ gọi Nguyên Như Trú đến, dặn dò đơn giản mấy câu, bảo nàng ấy quản chặt các đệ tử, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Khi ông ấy bị Cửu Chi Đăng đánh bị thương bắt được, bị hắn ta hạ lệnh áp giải tới tổng đàn, ông ấy cũng đã có ý muốn chết.

Nhưng Quảng Phủ Quân không ngờ, người áp giải ông ấy không đưa ông ấy về tổng đàn mà trói ông ấy lại, vứt tới cửa điện Thanh Trúc như một cái bao tải rách.

Vì thế, đệ tử Phong Lăng muốn đầu hàng bùng phát một trận gây rối trước nay chưa từng có.

Điều khiến ông ấy không ngờ hơn là người trước giờ luôn thận trọng như Nguyên Như Trú lại là người đầu tiên rút kiếm ra: “Cứu sư phụ!”

Vì phải đầu hàng, trong lòng các đệ tử đã thấy nhục nhã cực kỳ rồi, thấy quân trưởng bị trói chịu nhục như thế, nhất thời khí thế dâng trào, tiếng kiếm vang lên khắp nơi, linh áp tung bay, đệ tử ma đạo và đệ tử Phong Lăng tụ lại mà chém giết lẫn nhau, tình trạng như băm thịt.

Quảng Phủ Quân nỗ lực giãy giụa đứng dậy, gằn giọng quát: “Tất cả các ngươi dừng tay lại!”

Nhưng linh lực của ông ấy đã bị Cửu Chi Đăng phong bế trong cơ thể, tiếng hô như giọt nước rơi xuống biển rộng, không dấy lên chút xíu gợn sóng lăn tăn nào.

Sau khi mười mấy đệ tử Phong Lăng và đệ tử ma đạo nối tiếp nhau ngã xuống, Cửu Chi Đăng mới lướt gió chậm rãi đi tới.

Thấy cuộc hỗn loạn ấy, vẻ mặt hắn ta hơi thay đổi, hắn ta vung một bên tay áo lên, bỗng chốc gió mạnh bốc lên, linh áp ở cấp bậc Nguyên anh như đằng xà nhảy nhót, binh khí của đệ tử ma đạo và Phong Lăng chẳng phân biệt bên nào đều rơi xuống đất tới tấp.

Đệ tử ở lại Phong Lăng đều là người có linh lực vượt bậc nhưng đối diện với linh áp mang tính áp đảo ấy, họ cũng khó mà chịu nổi, chưa kể trong số các đệ tử ma đạo, có rất nhiều người không có đủ linh lực để chống đỡ, số người gào lên đầy quái dị, ngất xỉu càng không phải số ít.

Cưỡng chế khiến đám người ổn định lại, Cửu Chi Đăng từ từ đáp đất, nhìn sang Quảng Phủ Quân đang ngồi duỗi thẳng hai chân trên đất.

Nếu ánh mắt đệ tử Phong Lăng là con dao cạo thì bây giờ Cửu Chi Đăng đã bị róc thịt chỉ còn mỗi bộ xương.

Dưới ánh nhìn thù hận phẫn nộ ấy, Cửu Chi Đăng lại cực kỳ bình thản.

Hắn ta đỡ Quảng Phủ Quân dậy, thu hồi một phần linh áp chế trụ đệ tử ma đạo, lạnh lùng nói: “Ai mang người này tới đây?”

Không ai trả lời.

Cửu Chi Đăng nói tiếp: “Người đâu, dẫn người này đi.”

Nhưng đệ tử ma đạo tới đây để tiếp nhận đầu hàng lại không mấy nhiệt tình với mệnh lệnh của Cửu Chi Đăng, từng đôi mắt đều rời khỏi Cửu Chi Đăng, do dự nhìn sang người đàn ông có miệng vuông môi dày, đôi mắt sáng ngời.

Có đệ tử khẽ gọi: “Tông chủ...”

Một thanh niên mặc áo màu xám tro đứng cạnh tông chủ Xích Luyện Tông – Doãn Diệc Bình thấy bầu không khí không ổn lắm, bèn ra lệnh: “Nghe theo lời dặn của tôn chủ.”

Nhưng các đệ tử ma đạo không chịu động đậy, vẫn chờ vị tông chủ đại nhân kia lên tiếng.

Đôi mắt đen nhánh sáng quắc của Cửu Chi Đăng càng thêm u ám: “Doãn tông chủ nói đi, ngươi có sáng kiến gì?”

Doãn Diệc Bình bị đệ tử gọi lại, không nói gì cả, mắt hơi híp lại, trông như buồn ngủ mệt mỏi vì mùa xuân, lúc này bị Cửu Chi Đăng gọi tên mới mở mắt ra, chưa nói câu gì đã cười: “Thưa tôn chủ, nếu ta không nhìn nhầm thì hành động vừa rồi của đám đệ tử Phong Lăng này được tính là làm loạn rồi nhỉ.”

Lại nữa rồi.

Cửu Chi Đăng nhìn thẳng vào gã, thong thả nói: “Ta nhớ lệnh của ta là áp giải Nhạc Khê Vân về tổng đàn ma đạo. Doãn tông chủ, ta muốn hỏi ngươi tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?”

Doãn Diệc Bình giữ thái độ khiêm tốn nhã nhặn, hững hờ xin lỗi: “Không nghe theo lệnh của tôn chủ, thuộc hạ lỗ mãng quá.”

Gã vươn tay ra, chỉ vào đám đệ tử ma đạo gục xuống nhiều gấp đôi đệ tử Phong Lăng: “Nhưng nhìn vào kết quả, một tên Nhạc Khê Vân thôi đã có thể khiến bọn chúng nổi loạn rồi, rõ ràng bọn chúng không thật lòng đầu hàng ma đạo chúng ta.”

Hai tay Cửu Chi Đăng trong tay áo siết chặt lại.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, chính đạo, ma đạo, một bên thù hận, một bên hoài nghi, đều sắc bén như dao găm.

Dù trong lòng đã sôi sục bực tức lắm rồi, vẻ mặt Cửu Chi Đăng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Bọn họ đã bị hàng phục...”

Cửu Chi Đăng nói tới đây, sau lưng bỗng vang lên một giọng nữ sắc bén: “Ta tuyệt đối không đầu hàng!”

Doãn Diệc Bình nhếch môi, nhìn Cửu Chi Đăng, dáng vẻ bất đắc dĩ “Ngươi xem kìa”.

Chỉ trong nháy mắt, cơ bắp sau lưng Cửu Chi Đăng căng cứng, quay đầu lại.

Hắn ta nhìn thấy thiếu nữ bị linh áp áp chế cả người run rẩy đang ra sức vùng vẫy ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt trẻ trung quật cường: “Ta không quan tâm người khác thế nào! Dù sao ta cũng sẽ không đầu hàng! Khí khái Phong Lăng là thế, không cho phép đám bàng môn tả đạo các ngươi giẫm đạp!”

Cô gái rất xinh xắn, gương mặt đẹp như trăng sáng, trông có vẻ chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, đương độ nhiệt huyết hồn nhiên.

Cửu Chi Đăng không nhớ rõ người này, nhìn quần áo đồ trang sức trên người và dải lụa phân chia cấp bậc bên eo nàng ta, nàng ta đã gia nhập môn phái đủ mười năm rồi, chắc là một đệ tử ngoại môn thiên phú bình thường, thuở nhỏ bị người thân bỏ rơi, được Phong Lăng nhận về, có tình cảm sâu nặng với Phong Lăng cũng không khó hiểu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt Cửu Chi Đăng nhìn nàng ta có thêm đôi phần phức tạp: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu nữ không kiêng kị tên họ của mình, nói từng lời từ chữ thật mạnh mẽ: “Phong Lăng Hoàng Sơn Nguyệt!”

Cửu Chi Đăng không nói gì thêm, chẳng giận chẳng bực, nhìn dây cột tóc xanh nhạt tung bay theo gió núi ở sau đầu nàng ta.

“Ta thà vào Man Hoang! Cũng không chịu để người ma đạo làm nhục khinh thường!” Nàng ta nhìn thẳng vào Cửu Chi Đăng đầy can đảm, không hề biết mình nói ra câu đó mang ý nghĩa gì: “Cửu Chi Đăng, ngươi lấy oán báo ơn, làm trái đạo đức, lòng muông dạ thú! Phong Lăng Sơn có lỗi gì với ngươi chứ? Bốn môn phái có lỗi gì với ngươi? Ngươi không muốn báo đáp thì thôi, vì sao lại hại người như vậy?”

Cửu Chi Đăng nhìn nàng ta.

Vì sao nhỉ?

Lúc trước hắn ta rời khỏi bốn môn phái, quay về ma đạo, rõ ràng vì muốn không trở thành kẻ địch của sư huynh và bốn môn phái.

Tại sao lại biến thành tình trạng như hiện giờ?

Tất cả những chuyện này trông có vẻ hoang đường nhưng nó đều có dấu vết cả.

Còn sư huynh, còn sư phụ, bốn môn phái có người để dựa dẫm, vinh quang ngất trời, cực kỳ hùng mạnh. Khi đó ma đạo vẫn còn kiêng dè bốn môn phái, chỉ có bốn, năm nhà tạo phản làm loạn, hắn ta làm chủ ma đạo sẽ có thể áp chế lòng oán hận phản công của ma đạo.

Sư huynh đi mất, sư phụ qua đời, người tài giỏi trong bốn môn phái chẳng còn, khí thế thụt lùi, khuynh hướng suy tàn dần hiện ra. Trong tình huống ấy, hắn ta có lý do gì để trói buộc người ma đạo nữa đây?

Mấy năm qua, hắn ta ở Phong Lăng Sơn, thân làm con tin, hắn ta đã chịu rất nhiều bất công.

Đối với chính đạo mà nói, dù họ làm gì cũng đúng. Họ hát vang khúc ca dẹp yên ma đạo là hỗ trợ chính nghĩa, làm cho thiên hạ ngay thẳng nghiêm minh; họ liều mạng biện giải thà chết không đầu hàng là đóa mai kiêu ngạo kiên cường, bông tuyết ngạo nghễ; bọn họ giả vờ thỏa hiệp lá mặt lá trái lại là nằm gai nếm mật đợi ngày trở lại.

Còn ma đạo thì sao?

Đầu hàng là tham sống sợ chết, liều mạng là không biết tự lượng sức mình, mà tấn công chính đạo lại là lòng muông dạ thú.

Nếu đã là ma đạo thì làm gì cũng sai, vậy thì hắn ta sẽ phá bỏ hai đạo, tự lập ra một đạo.

Dẫu sao thứ lịch sử ghi chép lại không phải tình cảm nam nữ, không phải nghĩa nặng tình nồng, không phải chính tà tiên ma mà là người thắng cuộc.

Nhưng ngàn vạn cảm xúc, cuối cùng vẫn khó mà nói ra.

Cửu Chi Đăng không nói gì cả, vung tay áo, một luồng sáng rực chói lọi chui ra từ tay áo rộng có hoa văn tre trúc của hắn ta, lúc dừng tại không trung, nó mở rộng thành cánh cổng ánh sáng hình tròn màu xám như dòng xoáy.

Hắn ta vươn tay ra khỏi áo, dùng sức đẩy một phát, thiếu nữ tên Hoàng Sơn Nguyệt ngạc nhiên thốt lên một tiếng rồi ngã vào trong đó như một tờ giấy, thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Ai không muốn đầu hàng, bên kia là Man Hoang.” Giọng Cửu Chi Đăng vẫn lạnh nhạt như trước: “Xin mời tự bước vào.”

Hắn ta thu hồi linh áp đè ép đệ tử Phong Lăng, ánh mắt hơi cụp xuống.

Có đệ tử cúi đầu thật thấp, không nói gì thêm, cũng có đệ tử lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận phủi sạch bụi bặm trên đầu gối, lau vết máu trên mặt đi, đoan chính bước vào vầng sáng đó.

Không ai chỉ trích người ở lại, cũng không ai ngăn cản người tự nguyện bước vào cánh cổng ánh sáng kia.

Trong đám người đó, Nguyên Như Trú cũng đứng thẳng dậy.

Quảng Phủ Quân thấy thế thì cổ họng phát ra tiếng khùng khục: “Như Trú!”

Nguyên Như Trú muốn vào Man Hoang cũng khiến Cửu Chi Đăng bất ngờ.

Hắn ta nhỏ giọng gọi: “Nguyên...”

Nguyên Như Trú liếc sang khẽ cười: “Ngươi sẽ không vô liêm sỉ tới mức bây giờ vẫn muốn gọi ta một tiếng Nguyên sư tỷ đó chứ?”

Qua nhiều năm, gương mặt của thiếu nữ vốn xinh đẹp lại không hề mất vẻ kiêu ngạo ấy chẳng hề thay đổi, nó cũng được năm tháng mài giũa ra một lớp ánh sáng rực rỡ dịu hòa như ngọc trai, xinh đẹp, cũng cứng cỏi.

Cửu Chi Đăng không nói nữa.

Nguyên Như Trú chắp tay vái Quảng Phủ Quân thật sâu: “Sư phụ giao cho Như Trú trách nhiệm chăm sóc các đệ tử Phong Lăng Sơn, chắc chắn Như Trú sẽ làm hết sức mình, các đệ tử muốn vào nơi nước sôi lửa bỏng, Như Trú nên đi theo. Sư phụ, xin người hãy tự bảo trọng.”

Quảng Phủ Quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nguyên Như Trú, mãi đến tận khi nàng biến mất hoàn toàn ở bên kia cánh cổng ánh sáng.

Ông ấy lại nhìn một lượt thi thể đệ tử Phong Lăng ngã trên đất, máu tươi be bét, thứ máu ấy như có thực thể, hóa thành vô số cây kim đâm vào mắt ông ấy, khiến hai mắt ông ấy đỏ au.

Quảng Phủ Quân bỗng bật cười, sau đó mất khống chế cười ầm lên như điên: “Được lắm Cửu Chi Đăng, hay cho một tên chủ ma đạo! Ta nên nghĩ ra từ sớm mới phải, tên nghiệt đồ Từ Hành Chi nuôi ra được thứ gì tốt được chứ?”

Cửu Chi Đăng từ nãy luôn lạnh nhạt, nghe được tên Từ Hành Chi bỗng thay đổi sắc mặt.

Doãn Diệc Bình vốn định dựa vào chuyện này để giết toàn bộ Phong Lăng nhưng đụng phải kẻ mềm lòng, tới lúc này cũng nhếch miệng xem kịch vui một lần nữa.

Quảng Phủ Quân nói tiếp: “Ta đã bảo mà, sao từ nhỏ hắn đã thân thiết với tên gian tặc ma đạo nhà ngươi cơ chứ, hóa ra hắn cũng không phải người hiền lành, hẳn là cá mè một lứa với ngươi!”

“Câm miệng!” Trong mắt Cửu Chi Đăng như có cơn giận chực trào: “Ngươi cũng xứng sỉ nhục sư huynh sao?”

Thấy làm vậy có thể khiến Cửu Chi Đăng nổi giận, Quảng Phủ Quân càng càn rỡ hơn: “Nghiệt đồ Từ Hành Chi giết sư phụ đã là tội ác tày trời rồi, không ngờ Cửu Chi Đăng còn là trò giỏi hơn thầy, hơn hẳn một bậc!”

Ngọn lửa u ám trong mắt Cửu Chi Đăng bốc lên mãnh liệt hơn: “Câm miệng.”

Quảng Phủ Quân chỉ cảm thấy mình rơi vào tay ma đạo một giây đã cực kỳ nhục nhã rồi, ông ấy bèn tìm mấy lời có thể chọc giận hắn ta, nói hết một mạch: “Trước kia Từ Hành Chi vốn có ham mê đoạn tụ, lén lút qua lại với Mạnh Trọng Quang, gian díu bỏ trốn với nhau. Từ nhỏ ngươi đã ở bên cạnh Từ Hành Chi, không phải ngươi cũng có ham mê đó chứ? Từ Hành Chi thà tằng tịu với một thiên yêu cũng không muốn cùng ngươi...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói tới đây, ông ấy không thể thốt ra một chữ nào nữa.

Cửu Chi Đăng vươn tay ra, bóp lại giữa không trung, vung ngang tay một phát, Quảng Phủ Quân như bị vật mài cùn gì đó đập mạnh vào yết hầu, sau khi cơn đau ập tới, máu tanh chảy ra.

Cửu Chi Đăng đi tới bên cạnh ông ấy, ngồi xổm xuống, khẽ nói: “Ta biết ngươi nói mấy lời ấy để làm gì... Ngươi muốn chết, không muốn chịu nhục, đúng chứ?”

Quảng Phủ Quân có miệng mà khó trả lời, mặt căng trướng tím tái, đau đớn và phẫn nộ khiến thái dương ông ấy nổi lên gân xanh trông cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

“Trước đó ta còn muốn giữ lại một mạng của ngươi. Bây giờ... Ta cũng sẽ không giết ngươi.”

Cửu Chi Đăng duỗi ngón tay ra, chạm vào cánh tay Quảng Phủ Quân, lướt xuống dưới dọc theo đường nét cơ bắp căng chặt: “Tù binh không đầu hàng thì đẩy vào Man Hoang, đó là quy định do ta đặt ra, đương nhiên sẽ không thay đổi. Nhưng ngươi từng sỉ nhục gây khó dễ cho sư huynh nhiều lần, ngươi tưởng ta không nhớ sao? Từ trước tới nay ngươi luôn khắt khe với sư huynh, không coi huynh ấy ra gì, phạt chép sách, cạo đầu, đổ thêm dầu vào lửa, đảo lộn đúng sai, ngươi toàn dùng đôi tay này.”

Hắn ta túm chặt cổ tay Quảng Phủ Quân, giọng điệu lạnh lẽo như bôi sương tuyết bình bình hờ hững, lạnh tới mức khiến người ta run sợ: “Ta muốn dùng hai cánh tay này của ngươi trả lại cho tay phải của sư huynh.”

Hắn ta nói xong thì giơ tay lên ấn vào giữa hai hàng lông mày của Quảng Phủ Quân, Nhạc Khê Vân chỉ cảm thấy hô hấp tắc nghẹt, chúi đầu ngã xuống, mất hết tri giác.

Tới khi ông ấy đứng dậy, đệ tử quỳ rạp ở đất đã đi mất hơn nửa, những người còn lại thì trong mắt chẳng còn sức sống, hệt như hai viên thủy ngân đen sì.

Cửu Chi Đăng tìm kiếm trong đám đệ tử một vòng mà không thấy bóng dáng Từ Bình Sinh đâu bèn hất tay áo cất chìa khóa Man Hoang đi.

Chạy nhanh đấy.

Cửu Chi Đăng xoay người, dặn dò lần nữa: “Mang Nhạc Khê Vân đi, giam ở tổng đàn.”

Đệ tử Xích Luyện Tông nhìn vẻ mặt Doãn Diệc Bình, không lề mề thêm nữa, hai tên chạy tới túm hai tay Quảng Phủ Quân kéo ông ấy đi.

Cửu Chi Đăng thong thả đi tới bên cạnh Doãn Diệc Bình, ánh mắt bình thản, nói: “Doãn tông chủ có uy danh với đệ tử trong tông quá.”

Thanh niên áo xám tro bên cạnh Doãn Diệc Bình vội vàng giải thích thay gã: “Tôn chủ hiểu lầm rồi, các đệ tử không hiểu chuyện, tông chủ không có ý đó đâu...”

Trước kia Doãn Diệc Bình ít khi qua lại với Cửu Chi Đăng, không biết tính tình của hắn ta, nhưng là một trong số các chi nhánh có thế lực lớn nhất trong ma đạo, gã tuyệt đối không coi kẻ thấp kém xuất thân con tin, đến tận khi thành niên mới thức tỉnh huyết thống ma đạo như hắn ta ra gì.

Hôm nay gã bằng mặt không bằng lòng cũng chỉ vì ra oai phủ đầu cho Cửu Chi Đăng xem, để Cửu Chi Đăng biết dù hắn ta dẫn dắt bọn họ đánh chiếm bốn môn phái không có nghĩa là hắn ta có thể tùy ý ra lệnh cho chủ của cả một chi nhánh như bọn họ.

Doãn Diệc Bình chầm chậm nói: “Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, ngài xuất thân từ Phong Lăng, chẳng may có lòng thương hại đám chính đạo này thì sẽ rất bất lợi với sự nghiệp lớn. Thuộc hạ chỉ muốn thử lòng thành của bọn họ giúp ngài thôi.”

Mặt thanh niên áo xám tro hơi sượng, trông như rất muốn khuyên bảo Doãn Diệc Bình nhưng không có cách nào cả, sốt ruột tới mức trán toát mồ hôi.

Cửu Chi Đăng nhìn thấy hết biểu hiện của cả hai người, khẽ cười một tiếng: “Nếu Doãn tông chủ vui lòng san sẻ ưu phiền với ta như thế, ta muốn nhờ ngươi giúp ta thử một chuyện.”

Tên họ Doãn nhếch miệng: “Thuộc hạ rửa tai lắng nghe.”

Ngay sau đó, đầu của gã bay ra ngoài.

Không ai nhìn thấy Cửu Chi Đăng rút kiếm ra lúc nào, lúc hắn ta thu kiếm lại, thậm chí trên mũi kiếm của hắn ta còn chẳng dính một tia máu nào.

Cửu Chi Đăng rũ tay áo được gấp gọn ra, đặt giữa lòng bàn tay trái, lau thanh kiếm sắc bén một lượt từ trên xuống dưới: “Ta muốn thử xem nếu ngươi chết, Xích Luyện Tông của ngươi có dám làm phản hay không.”

Mấy đệ tử Xích Luyện Tông đứng gần đó đều bị máu bắn đầy mặt, thoắt cái mặt căng bạnh, đột nhiên rút kiếm ra, thẫn thờ nhìn thi thể không đầu trên đất, không biết có nên ra tay hay không, nhất thời chỉ biết nhìn nhau.

Một tên đệ tử đứng gần nhất run tay, thử thăm dò tiến lên trước một bước, định báo thù cho Doãn tông chủ, nhưng thanh niên áo xám tro rút kiếm ra trước, xuyên thẳng vào ngực tên đệ tử đó.

Kiếm thế của gã đẩy thi thể đệ tử đã chết đó về phía trước, thi thể đổ xuống đất với tiếng rầm trầm thấp, gã nhoài người xuống vái lạy, khàn giọng nói: “Bẩm tôn chủ, tên đệ tử này xúc phạm bề trên, muốn giết tông chủ, tội ác tày trời. Thuộc hạ hành hình thay tôn chủ, thanh lý môn hộ. Nếu có gì vượt quá giới hạn, xin tôn chủ lượng thứ!”

Gã vừa nói thế, những người nhanh trí chẳng có ai không hiểu, ai nấy đều dồn dập ném kiếm, quỳ xuống theo thanh niên áo xám.

Doãn Diệc Bình muốn ra oai phủ đầu với vị tôn chủ mới này, dùng Phong Lăng Sơn để thử lòng trung thành của vị tôn chủ ma đạo xuất thân từ Phong Lăng này với ma đạo, không ngờ đối phương trừng trị kẻ nổi loạn, trở tay chém tên cầm đầu luôn, có thể thấy người này có thủ đoạn ác liệt, đối với người mình hay kẻ địch đều như thế, tuyệt đối không phải người dễ ức hiếp.

Cửu Chi Đăng cất kiếm vào vỏ, nhìn thanh niên áo xám tro: “Ngươi là ai?”

Thanh niên áo xám tro đáp: “Tại hạ là Tôn Nguyên Châu, phụ tá của tông chủ Xích Luyện Tông.”

Cửu Chi Đăng lạnh nhạt nói: “Kể từ hôm nay, ngươi là tông chủ của Xích Luyện Tông.”

Tôn Nguyên Châu chẳng những không vui nổi mà trán còn đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn ta đã ra lệnh thế rồi, gã không thể khước từ, chỉ đành cắn răng đáp: “Vâng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.