Ban đêm ở Ứng Thiên Xuyên luôn có cảm giác sóng nước dập dờn, hơi nước phả vào mặt âm thầm cuộn trào, khắp trời đất cứ như vĩnh viễn bị bao phủ bởi một màn sương bán trong suốt.
Chu Bắc Nam ngoi lên khỏi mặt nước phản chiếu bầu trời như cá bơi.
Hắn ta vẩy nước trên đầu đi, vung tay ném một con cá vược vảy trắng lên bờ, mất hứng nằm tựa vào một tảng đá ở bờ, ngửa đầu ngắm mặt trăng trông như có con thỏ đang nằm.
Hắn ta vừa định thở phào một hơi thì nghe ở đằng sau vang lên một câu thăm hỏi ấm áp: “Bắc Nam, sao ngươi lại chạy tới đây rồi?”
Chu Bắc Nam vốn đang nghĩ tới tâm sự riêng, nghe vậy thì giật mình, khuỷu tay trượt một phát, trượt xuống nước.
Hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Trì đứng bên bờ.
Chu Bắc Nam đạp nước mấy lần, cơ thể ngoi lên mặt biển, bơi về phía bờ: “Một mình ra ngoài đi dạo.”
“Ta thấy ngươi luôn mất tập trung, có tâm sự gì hả?” Khúc Trì nói, “Hôm nay là sinh thần ngươi, ngươi lại chẳng ngồi ở bữa tiệc, các đệ tử không vui hết mình được.”
“Ta không ở đấy bọn họ mới chơi thật vui ấy.” Chu Bắc Nam thờ ơ lên bờ, hắn ta chỉ mặc quần cạp màu trà ướt sũng, cơ bắp dính đầy nước óng ánh phát ra ánh sáng lờ mờ dưới ánh trăng.
Hắn ta vắt mái tóc dài ướt nhẹp của mình, nói: “Cứ kệ ta. Ngươi đi đi.”
Khúc Trì có tính cách hiền hòa, Chu Bắc Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3531531/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.