Mặc dù Ôn Tuyết Trần và Khúc Trì đều có dự đoán trước, Thanh Tĩnh Quân chủ động muốn so tài với Từ Hành Chi ở ngay trước mặt mọi người, theo tính cách của ông, chắc chắn ông sẽ cố tình thua Từ Hành Chi để nâng cao danh tiếng của đồ đệ cưng, ngay cả Từ Hành Chi cũng nghĩ như thế, nhưng khi trận đấu sắp bắt đầu trong lòng y lại có chút hưng phấn.
Nói ra thì lâu lắm rồi mình không đọ kiếm với sư phụ. . Truyện Quan Trường
Thắng thì thôi, dù thua cũng phải thua trong đã đời mới được.
Thấy Từ Hành Chi lên sàn, nháy mắt cười với mình, trong mắt Thanh Tĩnh Quân cũng hiện lên mấy phần nhu hòa.
Ông chống tay lên tay vịn ghế, đang định đứng dậy thì nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười quái dị: “Ngươi quan tâm tới Từ Hành Chi đó quá ha.”
Thanh Tĩnh Quân đanh mặt, không mở miệng, bấm tay tạo kết ấn, định điều động linh lực bảo vệ cơ thể, không ngờ ông vừa thôi thúc gân mạch lại cảm thấy tất cả linh mạch đều bị kìm hãm, tứ chi mềm như bùn nhão, thế mà ông vẫn đứng thẳng được.
Nhưng cái này không phải do bản thân ông muốn đứng lên.
Thanh Tĩnh Quân muốn mở miệng nói gì đó nhưng tất cả âm thành đều kẹt ở cổ họng, ấp úng không nói được. Mà giọng nói kia nhận ra tình cảnh rắc rối của ông, giọng điệu càng thêm phần trêu tức, nói nhỏ trong đầu ông như trò đùa dai: “Nhạc Vô Trần, ngươi có biết ta là ai không?”
Ngươi là ai?
“Thật sự rất lâu rồi không nhìn thấy ban ngày. Mượn cơ thể ngươi cùng sống lâu như thế rồi mà không thể tùy ý đi lại, ta bức bối lắm rồi.”
Rốt cuộc ngươi là ai?
“Ta biết người muốn hỏi gì. Nhưng ngươi sẽ biết nhanh thôi. Cục cưng à, đừng nóng vội.”
“Thanh Tĩnh Quân” chớp mắt một cái, đôi mắt đen nhánh trong trẻo lóe lên ánh sáng xanh đậm thích giết chóc, vặn cổ mấy lần, vang lên tiếng xương kêu giòn vang.
Sau đó, hắn ta chạm một chân xuống đất, thuận gió mà lên, đưa cơ thể Thanh Tĩnh Quân lên võ đài.
Hắn ta dùng một tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt Từ Hành Chi, khóe môi cong lên một độ cong đầy vẻ hứng thú: “Lên đi.”
Cạch một tiếng, "Duyên Quân” ra khỏi vỏ, kiếm ý phóng ra, linh áp của tu sĩ cấp Nguyên anh ào ra ầm ầm, bỗng chốc khiến mọi người ở đó thần trí mê man, mặt tái mét, có mấy đệ tử tu vi thấp lại đứng gần võ đài sùi bọt mép, ngã xuống luôn.
Cổ họng Từ Hành Chi nghẹn lại, bộ trang phục gọn gàng vừa thay bị linh áp khổng lồ đó làm cho chấn động tới mức tung bay trong gió, còn bị xước rách mấy vết, may mà bước chân y không rối loạn, đứng im tại chỗ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sư...”
Y vừa mới ngẩng đầu lên, ánh kiếm như bạc như tuyết đột nhiên rơi xuống vị trí cách đỉnh đầu y chưa tới nửa thước!
Từ Hành Chi lập tức giơ ngang kiếm lên đỡ, keng một phát, xương hai tay y bị chấn động tê rần, hai đầu gối quỳ xuống đất, bị đè đập xuống nền võ đài, trên mặt đất xuất hiện hai vết nứt!
“Thanh Tĩnh Quân” nghiêng lưỡi kiếm, dùng hết sức bổ xuống, kiếm hoa màu xanh lam đập thẳng vào chuôi kiếm của Từ Hành Chi, thấy lưỡi kiếm cách ngón tay phải cầm kiếm của mình quá gần, Từ Hành Chi quyết định thật nhanh, biến Bút nhàn rỗi thành quạt, né khỏi mũi kiếm nóng ran kia, bản thân y nhân lúc đó tránh xa ra.
Không ngờ chân y còn chưa đứng vững, mũi kiếm lại ép sát tới, Từ Hành Chi chỉ dựa vào bản năng cơ bắp, xòe tung quạt ra, chỉ trong chớp mắt mũi kiếm Duyên Quân đã đâm tới mặt quạt mà y che trước ngực, bắn tóe ra những đốm sáng vụn xanh ngọc.
Từ Hành Chi chưa kịp ngạc nhiên, ngay sau đó mạnh mẽ gấp quạt lại, dùng mặt quạt tạm thời ghìm mũi kiếm, đè ép kiếm thế, đẩy nghiêng về bên trái ép một chút, tung người bay lên cơ thể xoay tròn trên không trung, Bút nhàn rỗi biến thành hàng ngàn cây kim lạnh băng, quăng về phía người trước mặt!
Mặc dù chiêu này của Từ Hành Chi nham hiểm, đổi thành người khác sẽ không thể tránh thoát được nhưng y hiểu rõ Thanh Tĩnh Quân, tránh được những cây kim này không phải chuyện khó, y cũng dựa vào chiêu thức ấy để tạm thời trì hoãn thế tấn công của Thanh Tĩnh Quân, nghĩ cách phản công.
Không ngờ, y vừa đáp xuống đất thì cảm thấy vai phải đau nhói, y nhón một chân lên mặt đất, tránh được mũi kiếm Duyên Quân nhưng vai phải vẫn bị thân kiếm đánh cho chảy máu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thanh Tĩnh Quân” chẳng hề tránh né ám khí kim châm lạnh của y, cái nào dùng gió kiếm gạt ra được thì gạt, cái nào không né được thì cứ để mặc khí lạnh ấy đâm vào trong da thịt!
Từ Hành Chi không ngờ rằng sư phụ thà dùng cách tấn công ác liệt lấy vết thương đổi vết thương ấy cũng phải tấn công mình!
Cách đánh như thế giống như ông có thù hận sâu sắc gì với y, nhất định phải lấy mạng y...
Ôn Tuyết Trần dưới võ đài đột ngột hứng chịu xung kích từ linh áp cấp Nguyên anh, vô thức rên lên một tiếng, cúi người xuống túm chặt áo trước ngực, may mà Khúc Trì phản ứng kịp, lòng bàn tay tụ ánh sáng, dùng linh quang tạo ra một mảnh kính hộ tâm che chắn trước ngực Ôn Tuyết Trần, ít nhất cũng bảo vệ được tâm mạch của hắn ta.
Chu Huyền chịu đợt sóng xung kích này, lập tức cúi người xem tình trạng của Ôn Tuyết Trần.
Nàng đã búi tóc lên như phụ nữ có chồng nhưng cổ vai thon dài, dáng người như liễu, trông vẫn sinh động thu hút y như thiếu nữ: “Trần ca, huynh sao rồi?”
Chu Bắc Nam xác nhận Chu Huyền và Ôn Tuyết Trần không sao mới nhìn lên võ đài, thoáng thấy vai Từ Hành Chi chảy máu và phần áo bị rách, sắc mặt đột nhiên tái mét: “Thanh Tĩnh Quân bị sao thế?”
Kiếm khí cuồng bạo tung tóe khắp trời khiến các đệ tử và quân trưởng cho rằng Thanh Tĩnh Quân bảo so tài nhưng chỉ đùa giỡn, vung thương mấy cái cho có rồi thôi phải trố mắt ngoác miệng.
Sau khi giao chiến ngắn ngủi, Nguyên Như Trú sốt ruột đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, không để ý lễ tiết gì cả, lo lắng nói với Quảng Phủ Quân: “Sư phụ! Không phải chỉ luận bàn thôi sao? Vì sao Thanh Tĩnh Quân lại làm thế với sư huynh...”
Nàng không dám nói lời kế tiếp nữa.
Nhưng trong lòng những người có mặt ở đây đều có suy nghĩ giống nàng.
Sao trông Thanh Tĩnh Quân có vẻ muốn giết Từ Hành Chi vậy?
Từ Hành Chi đứng giữa gió lốc, là người cảm nhận được sát ý không tên ấy một cách rõ rệt nhất nhưng y không có thời gian để nghĩ rốt cuộc tại sao lại biến thành thế này.
Từ Hành Chi không nghi ngờ chút nào, nếu mình trì trệ một bước thôi, chắc chắn sư phụ sẽ nghiêng kiếm cắt đầu y xuống!
Y biến Bút nhàn rỗi thành trọng kiếm, nắm tay trái giữ im tiếng gió, hóa thân mình thành ngàn vạn ảo ảnh, vận chuyển linh khí Nguyên anh điều khiển ánh kiếm màu xanh nhạt chém xuống, mấy bóng người cùng nổi lên, không ai biết người thật ở đâu.
Nhưng “Thanh Tĩnh Quân” ở chính giữa luồng tấn công ấy không rối loạn chút nào, hắn ta có thể đỡ mỗi một đợt tấn công đâu vào đấy, với tốc độ kiếm đạt cực hạn như hắn ta mà nói, cái gọi là hư thực biến đổi chỉ là mánh khóe nhỏ như muỗi mà thôi.
Kiếm thế lướt qua, càn quétt trên dưới bốn phương, ánh tuyết tóe ra!
Khóe môi hắn ta cong lên nụ cười dữ tợn.
Đột nhiên, mấy chục ánh kiếm tụ lại, tạo thành một tấm vải trắng tung bay giữa trời, ập thẳng vào mặt hắn ta, "Thanh Tĩnh Quân” vung nhẹ kiếm lên, phá tan tấm lụa trắng ấy.
Hắn ta có thể nghĩ ra, phía sau tấm vải trắng ấy ẩn giấu Từ Hành Chi đã cầm kiếm thủ thế sẵn.
Trò hề che giấu tai mắt người ta thế này mà cũng dám lôi ra cho mất mặt à?
Thậm chí hắn ta đã nghĩ tới cảnh tượng vừa đỏ vừa trắng khi đầu tên nhóc họ Từ ấy nứt ra như dưa hấu dưới kiếm mình.
Không ngờ, hắn ta chém rách vải trắng xong, trước mặt lại là chất lỏng gì đó vẩn đục!
Dù động tác của hắn ta nhanh như gió cũng không thể dịch người đi trong tư thế chuẩn bị chém chết kẻ địch, đột nhiên bị hắt cả vào người.
Chất lỏng khó ngửi ấy chảy dọc theo mặt hắn ta, hắn ta giơ tay lên lau, ngửi thấy mùi dính trên tay thì mặt đanh lại.
Dầu?
Hắn dám to gan dùng thứ đó làm nhục mình?
Không, chẳng lẽ hắn muốn dùng lửa?
Vừa mới nghĩ tới điều này, hắn ta điều động linh lực, bàn tay bấm quyết tụ nước, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hắn ta ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Từ Hành Chi ở góc võ đài đối diện ngưng thần bấm quyết, nhưng nụ cười trên gương mặt loang lổ máu ấy của y trông thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong nháy mắt, dầu trên người hắn ta hứng chịu niệm quyết của Từ Hành Chi, dấy lên chút động tĩnh nhưng không bốc cháy như trong tưởng tượng của hắn ta mà khiến nơi bị mưa và dầu thấm ướt trên người hắn ta đông cứng lại thành băng dày!
Mặt “Thanh Tĩnh Quân” bị dầu giội ướt sũng, sương giá ngưng đọng khiến tầm mắt hắn ta trở nên mơ hồ, khi hắn ta dùng linh lực đập vỡ khối băng thì cảm thấy vai phải trùng xuống.
Bỗng nhiên có gì đó lành lạnh gác trên cổ hắn ta.
Từ Hành Chi ngồi trên bả vai hắn ta, tay trái cầm dao găm, đè lên mạch máu ở cổ nhô lên vì hắn ta tức giận trúng kế.
Y cười vang nói: “Sư phụ, cảm ơn người nhé.”
Thấy Từ Hành Chi thay đổi tình hình chỉ trong nháy mắt, Nguyên Như Trú thấp thỏm lo sợ mới khẽ cưỡi, nhóm Chu Bắc Nam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Tuyết Trần thấp giọng nói: “Hình như có chút kỳ lạ.”
Chu Bắc Nam cũng tỏ ý đồng tình: “Thanh Tĩnh Quân...”
Hắn ta mới nói ra ba chữ đó đã nghe trên võ đài truyền tới tiếng xé quần áo chói tai.
Trong tình trạng bị thua một cách rõ ràng ấy: "Thanh Tĩnh Quân” bất ngờ tỏa ra linh áp Nguyên anh!
Từ Hành Chi không phòng bị gì cả, cơ thể bị ép bay ngược ra, rơi xuống võ đài lùi về sau mấy bước, khuỵu chân xuống mới không lùi lại nữa.
Nhưng áo y bị linh áp ép cho rách tan tành, lộ ra vóc người cân đối, mạnh mẽ đẹp đẽ.
Nhìn thấy cảnh ấy, đệ tử bên dưới lại sôi sùng sục hết cả lên.
Từ Hành Chi chỉ biết trên lưng mình có vết thương rắn cạp nong năm xưa, trước giờ y chưa từng để người khác thấy, lúc này đột nhiên bị nhiều người nhìn thấy như thế, Từ Hành Chi biết sẽ tạo nên sóng gió không nhỏ, nhưng y không ngờ các đệ tử lại như thấy quỷ, chỉ trỏ y.
Y mờ mịt quay người lại, nhìn về phía nhóm Chu Bắc Nam.
Xảy ra chuyện gì thế?
Y càng không ngờ, ba người Chu Bắc Nam, Khúc Trì và Ôn Tuyết Trần cũng thế, mặt tái mét nhìn chằm chằm y, cứ như... nhìn thấy quái vật ghê gớm gì đó.
“Thanh Tĩnh Quân” vẩy vụn băng vừa bẩn vừa nhếch nhác trên người xuống, nghiêng mặt đi, ở nơi Từ Hành Chi không nhìn thấy, nở một nụ cười khiến người ta nhũn đầu gối.
Từ nãy Quảng Phủ Quân đã thấy bất an về những hành vi bất thường của sư huynh, khi nhìn thấy dấu trên người Từ Hành Chi, ông ấy hiểu ra ngay vì sao hôm nay sư huynh lại ra tay ác liệt với Từ Hành Chi như thế!
Ông ấy gào lên: “Từ Hành Chi, quỳ xuống!”
Từ Hành Chi không hiểu ra sao nhưng từ trước tới giờ y chưa từng trái lệnh sư môn, y quỳ một chân trên võ đài: “Sư thúc, vừa nãy đệ tử cũng bất đắc dĩ thôi mà, không cố ý làm nhục sư phụ...”
Quảng Phủ Quân nghiến răng, từng chữ đều ẩn chứa tức giận: “Từ Hành Chi, ta hỏi ngươi, trên lưng ngươi là gì?”
Từ Hành Chi không nhìn thấy sau lưng mình lúc này trông thế nào.
Ở vị trí gần chính giữa xương sống sau lưng y, không thấy vết thương ấn rắn cạp nong đâu nữa, mà vết thương ban đầu lại tự dưng xuất hiện hoa văn loang lổ phát sáng màu xanh đậm to bằng nửa nắm tay!
Lục Ngự Cửu đứng trong đội ngũ đệ tử Thanh Lương Cốc nhìn thấy hoa văn quen thuộc ấy, đột nhiên nắm chặt áo bào gần bắp đùi mình, ánh mắt ngập tràn khó tin.
Là... dấu ấn quỷ tộc?
Từ sư huynh... là, là quỷ tộc? Cũng là hậu duệ của Minh Nha quốc?”
Cậu ta chăm chú nhìn thật kỹ lại thấy hoa văn đó hơi lạ, luồng sáng cũng di chuyển ngược, hoàn toàn khác với luồng sáng thuận chiều của dấu ấn quỷ tộc ở bên đùi cậu ta.
Giả sao? Dấu ấn là giả!
***
Lời tác giả:
Nhưng những người có mặt ở đây không phải người của Minh Nha quốc, không biết bí mật của dấu ấn đó, còn đứng ở xa nhìn không rõ, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt nhỏ ấy.
Từ Hành Chi không biết sau lưng mình bị người ta giở trò gì nhưng y thấy dấu rắn cạp nong không phải thứ khó nhận ra, vì thế y cúi đầu không giải thích gì cả.
Quảng Phủ Quân thấy Từ Hành Chi không đáp, xem rằng y chột dạ, cười khẩy mấy tiếng, nói: “Từ Hành Chi, ta hỏi ngươi vì sao ngươi chưa từng cởi áo trước mặt mọi người? Có phải... Có thứ che giấu không thể cho người khác biết hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]