Chu Bắc Nam hôn mê sáu ngày chưa tỉnh, trong lúc đó Lục Ngự Cửu vất vả cực nhọc, đêm không chợp mắt cứ trông giữ bên cạnh hắn ta.
Chỉ có quỷ chủ mới có thể chạm vào quỷ nô, Nguyên Như Trú cũng không có cách nào chữa trị cho Chu Bắc Nam được, vì thế tất cả vết thương của Chu Bắc Nam đều do Lục Ngự Cửu chăm sóc.
Từ Hành Chi ở bên cạnh nhưng cũng không thể chia sẻ việc gì với Lục Ngự Cửu.
Ngày thứ sáu, Từ Hành Chi thức dậy, trời vừa sáng đã tới thăm Chu Bắc Nam, đúng lúc thấy Lục Ngự Cửu bỏ mặt nạ quỷ đeo quanh năm suốt tháng trên mặt xuống bỏ ở một bên, không ngừng lau mắt, bả vai co rúm.
Từ Hành Chi sờ trên người, lấy cái khăn mùi soa hôm qua Nguyên Như Trú đã giặt, gấp gọn lại rồi đưa cho cậu ta.
Nghe tiếng bước chân, Lục Ngự Cửu cuống cuồng cầm nửa tấm mặt nạ lên che mặt lại rồi mới nghiêng đầu nhìn.
Cậu ta khó khăn khụt khịt mấy tiếng mới kiềm nén tiếng khóc xuống được: “Từ sư huynh.”
Từ Hành Chi nói: “Đừng khóc, đau mắt đấy.”
“Ta không khóc.” Lục Ngự Cửu muốn thể hiện điều đó còn cố gắng nặn ra một nụ cười.
Từ Hành Chi đi tới bên cạnh, đặt khăn tay lên tay cậu ta: “Được rồi, không khóc.”
Y ngồi xuống bên cạnh Lục Ngự Cửu, tư thế ngồi xuống vẫn không đứng đắn như xưa, chân trái khoanh trước người, chân phải cong lên, khuỷu tay phải đặt trên đầu gối chân phải, nhìn Chu Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3495979/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.