Từ Hành Chi rút được tên Khúc Trì xong thì ngẩng đầu lên nhìn đệ tử Ứng Thiên Xuyên đang bưng ống thăm.
Đứa nhỏ này bị Từ Hành Chi nhìn với gương mặt cười như không cười thì bỗng sợ hãi: “Từ sư huynh, cái này không thể trách ta... Ta không biết...”
Từ Hành Chi thoải mái vỗ vai hắn ta: “Ta không nói đây là lỗi của ngươi. Ta chỉ nghĩ nếu lúc này có hồi trống cổ vũ túm được Khúc Trì thì hăng hái biết bao. Ngươi thấy đúng không?”
Tiểu đệ tử nhìn bóng lưng phóng khoáng của Từ Hành Chi đi xa, vẻ mặt ngưỡng mộ.
Nhưng trước khi bắt đầu trận thi đấu buổi chiều, Khúc Trì đang chuẩn bị dưới đài thì nghe bên trên truyền đến giọng Từ Hành Chi: “Khúc Trì, Khúc Trì... Khúc ca ca?”
Thật sự tuổi Khúc Trì lớn nhất trong bốn người cùng thế hệ nhưng nghe Từ Hành Chi gọi mình như thế, hắn vẫn không nhịn được cười.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Từ Hành Chi treo người trên dải lụa đỏ cạnh lôi đài, vô liêm sỉ nói: “Nhường ta ba chiêu được không?”
Chu Bắc Nam ở bên cạnh đưa ra ý kiến cho Khúc Trì lườm y một cái: “Sao ngươi không bảo Khúc Trì nhường ngươi ba mươi chiêu luôn đi.”
Từ Hành Chi: “Được vậy thì tốt quá.”
Chu Bắc Nam: “...”
Khúc Trì tốt tính nói: “Đừng cãi nhau, ba chiêu thôi mà, ta nhường đó, không quan trọng.”
Từ Hành Chi cười nói với Chu Bắc Nam: “Nhìn thấy chưa, học phong thái của của Khúc sư huynh người ta một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3492363/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.