Nghe được anh nói, Tạ Hành Dữ cười rộ lên: "Một lần cũng được."
Nói xong, lại bổ sung: "Con sẽ trân trọng nó."
Trân trọng...
Trân trọng như thế nào, kéo dài thời gian thêm một chút sao?
Ví du như một lần một đêm?
Tạ Hà vẻ mặt phức tạp, do dự hổi lâu mới nói: "Ở nhà chờ cậu."
Câu "Ở nhà chờ cậu" đã làm Tạ Hành Dữ vô cùng hài lòng. Ý cười trên môi cậu càng đậm: "Về ngay đây."
Tạ Hà tắt máy, rũ mắt xuống vuốt lưng mèo đen. Mèo đen vươn người, kêu một tiếng meo meo lấy lòng.
Anh nhẹ nhàng gãi cằm con mèo, bộ lông thật sự được chăm rất tốt. Lông mèo mềm mại trơn truột, chạm vào khá thích.
Thích hơn nhiều so với tóc của cún nhỏ Tạ.
Tạ Hành Dữ...
Tên nhóc thối này có hàng nghìn cách khiến anh tức giận, lại có hàng nghìn cách lấy lòng anh khiến anh không còn lời nào để nói. Thật sự là không có biện pháp nào với cậu.
Thầy Tạ khẽ thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Anh cảm thấy chiếc nhẫn này tựa như Tạ Hành Dữ vậy, giam anh chặt chẽ, không thể thoát ra được.
Anh ở đây suy nghĩ đến Tạ Hành Dữ, còn Tạ Hành Dữ thì rất nhanh đã trở lại.
Bộ quần áo cậu đang mặc không phải là bộ quần áo cậu mặc khi ra ngoài hôm nay. Có vẻ như vào trại tạm giam nhìn "rác rưởi" khiến cậu cảm thấy khó chịu, kể cả có qua tấm kính thì cũng nhiễm mùi hôi. Càng không muốn đem mùi rác rưởi về nhà nên dứt khoát đổi một bộ quần áo khác.
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074607/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.