Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, Tạ Hà nhìn thấy Tạ Cẩn trả lời. Chỉ đáp lại một dấu chấm hỏi.
Anh đoán anh cả đang suy nghĩ xem nên dạy dỗ con mình thế nào. Hai phút sau, Tạ Cẩn lại gửi tin nhắn đến:【 Tối hôm nay tốt nhất là con nên ở nhà 】
Một giây trước Tạ Hành Dữ vẫn còn đang đắc ý, giờ vẻ đó đã biến mất hoàn toàn khỏi khuôn mặt. Cậu trả lời cha cậu với vẻ mặt đáng thương:【 Con chỉ ăn ngay nói thật 】
Tạ Cẩn: 【 Không quan trọng, chúng ta là người một nhà, có gì cứ nói thẳng là được. Đúng lúc cha đang có chiếc thắt lưng không dùng đến, ném đi thì có hơi tiếc. Buổi tối về cho con dùng thôi. Dùng rồi thì ném đi sẽ không tiếc nữa 】
Tạ Hành Dữ biến sắc: 【 Con sai rồi 】
Tạ Cẩn: 【 Con không sai, con rất đúng. Do cha đánh giá thấp khả năng chống lại đòn đánh của con. Con yên tâm, sau này sẽ không bao giờ tái phạm loại sai lầm này nữa 】
Tạ Hành Dữ cứng đờ. Cậu lặng lẽ đóng giao diện trò chuyện lại, ngẩng đầu nhìn Tạ Hà.
Tạ Hà bên cạnh chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, khá vui sướng khi người gặp họa. Anh không chút thông cảm nào cười rộ lên: "Cậu tội gì phải vậy?"
Tên nhóc này cũng thật là, muốn khoe quyền sở hữu của mình cũng không xem đối tượng là ai. Cứ nhất định phải đem ra khoe với cha mình.
Hay là... Đối tượng càng nguy hiểm, khoe ra càng có cảm giác thành tựu?
Tạ Hà suy nghĩ một chút, liền cảm thấy ý tưởng này rất có lý. Dục vọng chiếm hữu của cún nhỏ mạnh như thế, đương nhiên phản ứng của người khác càng kịch liệt thì càng tốt. Mà phản ứng kịch liệt như vậy, đương nhiên chính là Tạ Cẩn.
Như quản gia, giúp việc và tài xế, ngay cả khi cậu nói "Chú nhỏ là của tôi" thì có lẽ mọi người cũng chỉ hùa theo. Rất chán.
Đối với cún nhỏ Tạ tìm kích thích đến mức tự đi tìm đường chết, Tạ Hà không hề cảm thông. Hơn nữa anh đã miễn dịch với ánh mắt đáng thương vô cùng của cún nhỏ từ lâu rồi. Mãi đến khi về đến nhà cũng chưa nói "Tôi sẽ thay cậu xin tha với cha cậu".
Tạ Hành Dữ ủ rũ cụp đuôi, theo phía sau anh vào nhà: "Vì sao hơi một tí lại đánh con..."
Tạ Hà tháo kính râm xuống, thay dép lê ở huyền quan. Anh thầm nghĩ vì sao đánh cậu còn phải hỏi sao, đây là "tự làm bậy không thể sống" trong truyền thuyết.
Quản gia hình như chưa từng nhìn thấy cậu hai không đeo kính, ông không nhịn được nhìn chằm chằm anh một hồi nên không nghe thấy Tạ Hành Dữ lẩm bẩm. Ông kéo rèm vào một nửa để ánh sáng trong phòng không quá mạnh.
Tạ Hà nói cảm ơn với ông, thầm nói lão Tần đáng tin cậy đúng là tri kỷ. Anh quay về phòng, đổi quần áo đã mặc một đêm ở bệnh viện. Anh nhìn đồ đạc trong phòng, lần đầu cảm thấy ngôi nhà của mình đẹp mắt như vậy, vui tai vui mắt như vậy.
Bởi vì rất vui mừng nên thậm chí anh còn lấy cốc giữ nhiệt ra, ngồi bên cửa sổ và ngâm trà câu kỷ để uống.
"Chú vẫn nên nghỉ ngơi thêm đi." Tạ Hành Dữ kéo rèm cửa lại chút "Có phải gần đây không bị bệnh nặng nên đã đắc ý quên mình rồi không?"
*Gốc là "Đắc ý vong hình": vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình.
Thầy Tạ đúng thật là có hơi đắc ý, nhưng anh cảm thấy mức độ "quên mình" còn kém xa so với một cún nhỏ nào đó. Anh chống cằm, đuôi mắt hơi cong lên, tâm trạng rất tốt nói: "Đúng vậy, không được sao?"
Tạ Hành Dữ nhìn anh, cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của anh không giống với bình thường —— Cũng không phải cậu chưa từng thấy anh không đeo kính. Khi ngủ, khi tắm, thậm chí khi làm chuyện đó thì kính đều sẽ phải tháo xuống. Nhưng những lúc đó, hoặc người đó nhắm chặt hai mắt, hoặc vì thị lực không tốt nên lúc nhìn cậu lại thiếu đi tiêu điểm, cứ như đang không nhìn vậy.
Đây là lần đầu tiên anh điều chỉnh tiêu điểm chính xác để nhìn cậu.
Cậu nhìn gương mặt đối phương. Nốt ruồi lệ chí thường ẩn sau mắt kính giờ đã không còn bị che lấp, lại càng trở nên rõ ràng lạ thường. Thậm chí ngay cả đôi lông mày mà cậu đã nhìn thấy vô số lần cũng trở nên hấp dẫn hơn. Đôi môi của anh cũng tươi tắn hơn bình thường, bờ môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều tăm tắp.
Tạ Hà bị cậu nhìn chằm chằm, cảm nhận được ánh mắt ngày càng thâm trầm. Không hiểu sao anh hơi sởn gai ốc, vội rời mắt rồi cúi đầu uống ngụm nước.
Anh không cẩn thận uống phải một viên câu kỷ nên cắn nhỏ nó ra thành từng mảnh. Màu đỏ của quả câu kỷ xen vào giữa môi và răng của anh. Tạ Hành Dữ nhìn, hơi nheo mắt lại. Cậu cảm thấy người trước mặt này quả thực không hề ý thức được mà tản ra tín hiệu dụ dỗ phạm tội.
Chú nhỏ như vậy vẫn là nên nhốt ở trong nhà, để chú nhỏ ra ngoài quá nguy hiểm.
Tạ Hà lại ngẩng đầu lên, nhận ra cậu vẫn đang nhìn mình. Cuối cùng anh không nhịn được hỏi: "Cậu rốt cuộc đang nhìn gì vậy?"
"Mấy ngày nau chú nhỏ hãy bảo vệ đôi mắt thật tốt, cũng đừng ra ngoài." Tạ Hành Dữ nói "Nhớ đóng rèm cửa vào."
Tạ Hà thấy hơi kỳ lạ —— Vốn anh cũng không thường xuyên ra ngoài mà?
Thầy Tạ đáng thương không thể đoán được tâm tư của người nào đó. Buổi chiều anh tranh thủ chợp mắt để lấy lại sức, để mắt nghỉ ngơi. Đợi đến lúc ăn cơm tối, Tạ Cẩn cũng trở về.
Tổng tài đại nhân ân cần hỏi han em trai cưng của mình trước, sau đó hóa thân thành tiêu chuẩn kép, nhìn chung quanh nhà một vòng: "Tạ Hành Dữ đâu?"
"Em không biết." Tạ Hà cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước khi anh ngủ thì Tạ Hành Dữ còn đang ở cạnh anh, vừa ngủ dậy đã không còn thấy người nữa rồi: "Không phải là trốn rồi chứ?"
"Trốn?" Tạ Cẩn cười lạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng để 'đánh con trai' "Để anh xem nó trốn được ở chỗ nào."
Y tìm khắp trong biệt thự nhưng không tìm thấy dấu vết của con trai mình. Hỏi lão Tần thì lão Tần nói cậu nhỏ không ra ngoài, đang ở trong nhà. Tạ Cẩn không tin tà lục tung khắp các phòng, thậm chí xuống hầm để xe mở cốp từng xe ra để nhìn. Nhưng vẫn không tìm được Tạ Hành Dữ. Y lại lấy điện thoại để gọi, nhưng không ai trả lời, cũng không nghe thấy tiếng chuông.
Tổng tài đại nhân gần như phát điên, ồn ào kêu lão Tần mở camera giám sát ra xem. Y nói tên nhóc thối này chắc chắn nhân lúc không ai chú ý mà chạy đi. Lão Tần phải khuyên một hồi, nói nhỏ với cậu chủ quên đi quên đi, trấn an nửa giờ thì y mới bỏ cuộc.
Tạ Cẩn không đánh được con trai rất buồn bực. Tạ Hà lại cảm thấy kỳ quái, tên nhóc này không ra khỏi nhà thì rốt cuộc chạy đi đâu rồi. Không lẽ còn có thể tàng hình sao?
Anh vào phòng ngủ và phòng tắm của mình để tra, đúng là không có ai ở đó. Anh còn đang nghi hoặc thì chợt nghĩ ra một nơi.
Vì vậy anh nhân lúc Tạ Cẩn đi tắm thì xuống tầm hầm, đứng trước cửa phòng tập.
Cửa khóa.
Tạ Hành Dữ có chìa khóa nơi này, lão Tần có một chiếc dự phòng. Còn chiếc thứ ba là "quà" muộn mà tên nhóc thúi tặng cho anh. Anh đứng ngoài nhìn, nhìn xuyên qua cửa sổ để thấy tình hình chung bên trong, nhưng vẫn không có người.
Anh không biết Tạ Cẩn đã đến đây chưa, nhưng theo anh đoán, anh cả có lẽ không biết phòng tập này là quà Tạ Hành Dữ tặng cho anh. Cho dù có kiểm tra cũng sẽ không kiểm tra kỹ. Nếu mọi nơi đều không tìm thấy Tạ Hành Dữ thì cậu chỉ có thể trốn ở nơi này.
Với tâm lý muốn tìm đến cùng, anh lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào và mở đèn trong phòng lên.
...Không có ai.
Tạ Hà nhất thời cảm thấy kỳ quái, không lẽ cún nhỏ thật sự bốc hơi khỏi nhân gian rồi sao? Anh nhìn quanh phòng một lần nữa, và cuối cùng đưa tay về phía chiếc tủ đựng dụng cụ tập thể dục với vẻ thất vọng.
Dù sao tên nhóc thúi cũng sẽ không trốn vào trong tủ đâu phải không?
Tủ được xây theo kiểu tủ âm tường, bên trong chứa tạ tay, dây đàn hồi, bao tay bao đầu gối các loại. Dựa vào trí nhớ của Tạ Hà, tủ sẽ không chứa được người trừ khi cuộn tròn vào.
Anh vươn tay kéo cửa tủ, ánh đèn chiếu vào. Bỗng anh thấy một tia sáng lóe lên.
Nhẫn.
Anh kinh ngạc mở to mắt —— Tạ Hành Dữ mất tích đang nằm gục bên trong trong một tư thế khá ngột ngạt. Hai chân dài co vào, hai tay đan vào nhau, đôi tay đặt giữa hai chân. Chiếc nhẫn trên tay phản chiếu ánh sáng dịu dàng.
Cậu ngẩng đầu, nở nụ cười với Tạ Hà: "Con biết ngay chỉ có chú nhỏ mới có thể tìm được con."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.