Tác giả: Lộc Thập Edit: Sâm Sâm *** Tạ Hà ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Những lời nói vừa rồi của Tạ Hành Dữ vẫn còn vọng lại bên tai anh. Những lời ấy dường như biến thành một loại cảm giác khó nắm bắt nào đó, lặng lẽ truyền đến tận đáy lòng. Tạ Hành Dữ nói không chê anh phiền phức. Mặc dù được tiểu bối chăm sóc vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nghe những lời này, anh rất cảm động. Như thể một vùng cấm chưa từng được đặt chân vào được lặng lẽ mở ra. Khi còn sống, anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình có thể đặt điều viển vông là "tình yêu" vào vấn đề thường ngày. Anh luôn cảm thấy thể chất của mình và hai chữ định mệnh là vô duyên. Khi còn là học sinh không nghĩ đến, sau này đi làm cũng không nghĩ đến. Dần dà thói quen thành tự nhiên, anh không còn nghĩ đến phương diện này nữa. Tạ Hành Dữ đã đánh vỡ thói quen thành tự nhiên này của anh. Có lẽ trong gia yến ngày hôm đó, khi bị cậu hôn môi trong nhà vệ sinh, ổ khóa trong trái tim anh đã được mở ra. Chỉ là để nó treo không ở đó, mặt ngoài vẫn duy trì "cấm đi vào". Yêu đương sao. Cùng Tạ Hành Dữ? Nếu không xem cậu thành cháu trai, không xem cậu thành học xinh, chỉ xem cậu như một người bình thường sẵn sàng đối xử tốt với anh, hình như... không có gì là không thể chấp nhận được. Tạ Hà suy nghĩ hồi lâu, tốc độ suy nghĩ ngày càng chậm lại, dần chìm vào giấc ngủ. Mắt anh vẫn còn hơi khó chịu sau ca phẫu thuật laser, nửa đêm muốn dụi mắt. Mà vì đang trong mơ nên hành vi thân thể của anh không bị não bộ điều khiển, từ "muốn" nhảy thẳng sang "thực hiện", bỏ qua bước đánh giá việc này nên hay không. Kết quả anh vừa mới từ trong chăn vươn tay ra, còn chưa kịp chạm vào mi mắt thì đột nhiên nắm chặt cổ tay. Tạ Hà bừng tỉnh, cũng vì bừng tỉnh nên tim đập nhanh hơn. Anh trợn tròn mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, dựa vào nhiệt độ đoán hẳn là Tạ Hành Dữ. Anh thở phào nhẹ nhõm, vì ánh sáng mờ mờ nên anh không nhìn được đối phương có đang thức hay không. Anh đành khẽ tiếng gọi cậu: "Hành Dữ?" "Không được dụi mắt." Giọng nói của Tạ Hành Dữ rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống như lúc vừa mới tỉnh dậy. Tim Tạ Hà không khỏi nhảy dựng lên: "Không lẽ... cậu vẫn luôn không ngủ?" "Con không ngủ được." Tạ Hành Dữ nói rất khẽ, như không nỡ phá vỡ sự an tĩnh của ban đêm "Con không yên tâm." Tạ Hà mím môi, không hề nghĩ đến đối phương không hề ngủ, trong lòng có chút áy náy: "Mấy giờ rồi?" "Không biết." Trời vẫn chưa sáng, có lẽ khoảng hai ba giờ sáng. "Vậy cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi như vậy?" Tạ Hà thở dài, thu tay vào trong chăn "Tôi không dụi, cậu nhanh ngủ đi. Ngày mai cậu không đi học sao?" Tạ Hành Dữ không nói một lời. Tạ Hà hơi nôn nóng, mặc dù biết Tạ Hành Dữ luôn có sức khỏe tốt, nhưng cả đêm không ngủ cũng không thể chấp nhận được. Anh muốn nói gì đó khiến cậu yên lòng rồi dỗ cậu nhanh đi ngủ. Nhưng cuối cùng đầu óc nóng lên và nói ra: "Tôi đồng ý với cậu còn không được sao?" Tạ Hành Dữ rốt cuộc không giữ im lặng nữa, giọng nói vẫn trầm thấp, nhưng lại rất rõ ràng trong đêm tĩnh lặng: "Đồng ý gì?" "Đồng ý hẹn hò với cậu." Lời vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên đông lại. Tạ Hà cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Không thể hiểu vì sao lại nói ra những lời không hợp lúc như vậy. Anh nói xong có hơi hối hận, suýt nữa thì cắn vào đầu lưỡi của mình. Anh thật là... Bị quỷ ám sao, nói điều này xong còn có thể dỗ Tạ Hành Dữ đi ngủ sao? Có mà càng làm cho người ta không ngủ được ấy! Chắc chắn là vì trước khi đi ngủ anh nghĩ đến chuyện này, đầu óc chưa kịp bay về —— Sau này dù thế nào đi nữa, anh không thể làm chuyện gì vào buổi tối, rất dễ xúc động. Tạ Hành Dữ trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhành nói: "Thật sao?" Tạ Hà trong lòng thấp thỏm, nhưng lời đã nói ra sao có thể rút lại được nữa, đành nhỏ giọng nói: "Ừ." Tạ Hành Dữ đưa tay vào trong chăn, một lần nữa nắm chặt cổ tay anh: "Không cho đổi ý." Tạ Hà: "..." Loại chuyện này còn có thể đổi ý? Bỗng nhiên anh cảm thấy hơi thở của đối phương đến gần. Hơi thở ấm áp phả vào tai, cắn nhẹ khóe môi: "Nếu đồng ý rồi, từ nay về sau sẽ phải nghe lời con nói." Tạ Hà không hiểu logic này lắm, vì sao "Đồng ý hẹn hò" phải "Nghe cậu nói". Hai điều này hình như không có liên hệ gì với nhau. Nhưng anh không nói ra, mà hỏi: "Có lúc nào tôi không nghe lời sao?" "Lời nói của chú là thật lòng sao?" Giọng nói của Tạ Hành Dữ gần trong gang tấc, gần như người ta có thể cảm nhận được dây thanh âm rung động trong không khí "Có ngày nào mà chú nghe lời con nói vậy?" Tạ Hà ậm ừ một tiếng, bỗng dưng không có tự tin: "Ngủ đi." Tạ Hành Dữ không nói gì, Tạ Hà lại cảm giác chăm mình bị người lén lút —— Không, quang minh chính đại nhấc lên. Sau đó cơ thể ấm áp của người nào đó áp vào anh, dùng bắp chân quấn lấy bắp chân anh. Tạ Hà cứng ngắc, không ngờ tới sự thân mật đột ngột này. Anh theo bản năng muốn tránh đi, giọng nói cũng có chút run run: "Cậu... Cậu làm gì vậy?" "Ngủ đó." Tạ Hành Dữ nói "Nếu đồng ý hẹn hò cùng con, vậy phải ngủ theo cách của người yêu nhau, không đúng sao?" Tạ Hà: "..." Không cần phải nhanh vậy chứ! Anh muốn rụt chân lại nhưng bị đối phương quấn chặt lấy. Tạ Hành Dữ ra lệnh: "Đừng động đậy, ngủ đi." Tạ Hà nào ngủ được nữa, anh tiếp tục giãy giụa: "Không bỏ chân thì ít nhất cũng buông tay ra chứ?" "Như vậy đề phòng chú lại dụi mắt." Tạ Hành Dữ vẫn nắm chặt cổ tay anh "Chú còn không ngủ thì trời sắp sáng rồi đấy." Tạ Hà đành nằm im, không rõ vì sao từ "Anh khuyên Tạ Hành Dữ ngủ" thành "Tạ Hành Dữ khuyên anh ngủ". Mặc dù bị nắm chặt tay khá khó chịu nhưng có vẻ đối phương không có ý định buông ra nên anh đành phải nhắm mắt lại, không giãy giụa nữa. Hai người cứ ở tư thế kỳ lạ này cho đến sáng hôm sau, vì cả đêm không cử động nên buổi sáng Tạ Hà vừa tỉnh dậy, trở mình thì cảm thấy cả người gân cốt bủn rủn, vừa khó chịu vừa đau nhức. Tác dụng của thuốc nhỏ mắt đã hết, anh thử đeo kính nhưng vẫn không thể nhìn rõ mọi vật —— Khi nhập viện ngày hôm qua, bác sĩ Trương nói rằng việc giảm thị lực sau laser là bình thường, có thể mất một thời gian để phục hồi, cũng có thể sẽ không phục hồi được và đây sẽ là thị lực trong tương lai. Nhưng miễn là tình trạng của võng mạc không xấu đi, thị lực không tiếp tục giảm. Vậy nên bây giờ anh rất xấu hổ, tháo kính xuống chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy rõ. Mặc dù đeo kính có thể đảm bảo cuộc sống bình thường nhưng thị lực của anh vẫn rất mơ hồ. Hiện tại không có cách nào để đi đo thị lực và lắp lại kính, phải đợi đến khi mắt hoàn toàn bình phục. Anh kiên trì đến khi ăn sáng xong, anh thật sự cảm thấy hai mắt quá khó chịu, vừa nâng kính lên định dụi mắt thì ngh Tạ Hành Dữ nói: "Không được dụi." Tạ Hà nhanh chóng rụt tay về. Thật ra cũng không phải anh muốn dụi, mà là phản ứng bản năng của cơ thể, không thể khống chế được. "Chú nhỏ như vậy làm sao con có thể yên tâm đi học đây?" Tạ Hành Dữ đứng dậy nói "Lại đây, con nhỏ mắt cho chú." Tạ Hà không dám phản bác, đành đi tới ngồi trên sô pha. Tạ Hành Dữ rửa sạch tay giúp nah nhỏ mắt. Lúc anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết cậu tìm được một dải lụa từ đâu ra: "Không thì vậy đi, để tránh chú dụi mắt lúc con không ở đây, con bịt kín lại mắt cho chú. Đợi đến khi con tan học rồi về cởi cho chú, chú thấy thế nào?" "?" Tạ Hà cảm thấy thấy đề nghị này thật khó tin "Không được tốt lắm." "Bác sĩ nói, mắt chú phải được nghỉ ngơi đầy đủ. Dù sao đeo kính cũng không nhìn rõ, càng dễ khiến mắt mệt mỏi, không bằng để mắt nhắm." "...Cậu như vậy gọi là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn." Tạ Hà nói "Bây giờ tôi chỉ bị cận, cậu bịt kín mắt tôi không phải khiến tôi trực tiếp trở thành người mù sao?" "Chỉ vì muốn để chú nhỏ nghỉ ngơi thôi." Tạ Hành Dữ gấp mảnh lụa lại, nhẹ nhàng che mắt anh "Hôm nay con chỉ có một lớp, hai tiếng nữa là về rồi. Chú nhỏ kiên trì một chút." "Cậu thật sự làm sao?" Tạ Hà cảm giác tơ lụa chạm vào làn da, vô cùng mềm mịn, có hơi lạnh nhưng rất thoải mái "Cậu cứ nói thẳng cậu thích bịt mắt play không phải là được rồi sao?" "Chú nhỏ còn hiểu biết khá nhiều." Tạ Hành Dữ nhẹ nhành cười một chút, thắt dải lụa sau đầu anh "Được, con rất thích bịt mắt play, chú nhỏ thỏa mãn đam mê nhỏ này của con một chút, được không?" Phiếm tai Tạ Hà hơi ửng hồng, thầm nói mình quả nhiên không nên đồng ý cậu. Đúng là tạo cơ hội cho tên nhóc thúi được nước lấn tới. Tạ Hành Dữ buông tay ra, lại nói: "Không được bỏ ra, con đã nhớ rõ mình thắt hình gì rồi. Nếu như bị con phát hiện chú cởi ra rồi tự mình buộc lại, con sẽ phạt chú nhỏ." Tạ Hà: "..." Sao tên nhóc này biết anh định bỏ ra rồi buộc lại, cậu là con giun trong bụng anh sao? "Được rồi." Tạ Hành Dữ đỡ anh về phòng ngủ "Con phải đi học đây, chú nhỏ cố gắng ở đây hai tiếng nữa, chờ con trở về." Tạ Hà không tình nguyện đáp, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại. Có lẽ Tạ Hành Dữ đã đi ra ngoài rồi. Mảnh lụa rất mỏng, dù có gấp hai lớp cũng không cản được ánh sáng, trước mắt anh vẫn có thể nhận được ánh sáng bình thường, nhưng lại không mở mắt ra được. Có điều bây giờ đeo kính thật sự rất mệt, anh mới đeo một lúc mà đã thấy khô và sưng, nhỏ thuốc kịp thời nên mới giảm bớt. Mà không đeo thì cũng không nhìn thấy rõ, đúng thật là không bằng bịt kín đôi mắt lại, hoàn toàn không nhìn thấy gì được. Thầy Tạ nhanh chóng tự an ủi chính mình, tìm đủ lý do để giải vây cho cún nhỏ Tạ. Anh ngồi đầu giường, đang cân nhắc xem nên nằm xuống ngủ tiếp hay tìm sách để nghe thì nghe thấy tiếng mèo kêu. Sau đó con mèo giẫm lên chân anh, và chiếc lưỡi gai của nó liếm lên mu bàn tay anh. Tạ Hà nhẹ nhàng vuốt ve con mèo, vuốt được vài cái thì cảm thấy lòng bàn tay đầy lông mèo —— Vì mùa thu chuyển mùa nên tình trạng rụng lông ở mèo cực kỳ nhiều trong thời gian này. Dù mỗi ngày đều quét dọn nhưng vẫn có thể bắt gặp dấu vết của lông mèo ở mọi nơi. Anh lần mò trong ngăn kéo một hồi lâu, lấy ra một chiếc lược chải lông cho mèo rồi bắt đầu chải lông cho nó. Mèo đen khá hưởng thụ, còn chủ động thò qua cho anh chải, chải đến sướng, còn kêu gừ gừ trong tay anh. Một lượng lông mèo lớn nhanh chóng bám vào lược. Tạ Hà gỡ lông mèo xuống rồi, nặn thành một quả cầu lông mèo. Càng chải càng nhiều lông, quả cầu lông mèo càng ngày càng lớn. Anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình bất cẩn chải hết lông khiến mèo trụi rồi không, rất muốn mở to mắt ra để nhìn. Nhưng nhớ lại lời Tạ Hành Dữ nói trước khi rời đi, anh vẫn không dám. Anh tiếp tục nặn quả cầu lông mèo, nặn nặn nặn nặn rồi không cẩn thận làm rơi quả cầu xuống dưới đất. Anh cúi người định nhặt thì con mèo nằm trong lòng anh bỗng nhiên duỗi người và trốn khỏi vòng tay anh. Mèo đen nhìn chằm chằm vào chiếc nơ bướm sau đầu anh, nghiêng đầu một chút. Mèo tựa như cảm thấy đó là một thứ chơi rất vui nên duỗi móng chạm vào. Sau đó đầu móng vuốt mắc vào dải lụa. Tạ Hà cảm giác dải lụa bị cái gì đó chạm vào, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt. Chờ đã... Đừng! ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tạ Hà: Nghe tôi giải thích, là mèo làm! Hết chương 56
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]