Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà đỏ bừng từ mặt đến mang tai.
Tên nhóc Tạ Hành Dữ thúi này!
Tạ Hà tức giận trừng cậu, lại nghe Tạ Hành Dữ nói: "Chú nhỏ thật khó để thỏa mãn mà. Không hôn không được, hôn cũng không được. Hay chú nói cho con biết, con phải làm thế nào mới có thể khiến chú thoải mái?"
Tạ Hà đẩy cậu sang một bên, bẻ một miếng bánh mì: "Cậu cách xa tôi ra một chút là thoải mái nhất."
Cảm xúc mềm mại nơi khóe môi dường như vẫn còn đó, khiến anh không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm. Ngoại trừ vị ngọt của chocolate ra thì cũng không nếm được vị gì.
Tạ Hành Dữ nhìn chiếc bánh mì trong tay anh đã gần hết: "Thích ăn sao? Thích ăn thì ngày mai con lại mua cho chú."
Tạ Hà không cần nghĩ: "Không cần."
Tạ Hành Dữ nhếch môi —— Hiểu rồi.
Xem ra trình độ "nói một đằng làm một nèo" của người nào đó đã đạt đến mức siêu phàm. Nói "không cần" chính là "muốn", "không được" chính là được", "cách xa tôi một chút" chính là "ngủ cùng tôi".
Vì vậy cậu gật đầu: "Được."
Đêm đó, cún nhỏ Tạ tìm về được vị trí của bản thân. Cuối cùng cuộc sống bi thảm bị nhốt ở ngoài không cho vào cũng kết thúc.
Lần này cậu học được bài học, còn ngoan hơn so với trước kia. Cậu thành thật ngủ không động tay động chân. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Tạ Hà đã quen bị cậu ôm ngủ thấy cậu bất động nên tự nhích lại gần. Cậu cứ thế thuận lý thành chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074583/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.