Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Trời đã khuya, trong viện vắng vẻ càng thêm yên tĩnh. Đèn trên hành lang cũng đã tắt một nửa, ánh sáng đã càng tối hơn trước.
Mặc dù bệnh viện này có vô số hỗ trợ tài chính sau lưng, không thiếu tiền điện, nhưng cơ bản vẫn cần phải thực hiện việc tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, tắt đèn vào ban đêm cũng để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Hiện giờ Tạ Hà là người duy nhất đang nằm viện.
Tạ Hành Dữ và Khương Hoài quay lại phòng bệnh, người trước gật đầu với y tá để ra hiệu cô có thể rời đi. Còn người sau đi đo nhiệt độ cơ thể của Tạ Hà, nhìn thấy dòng chữ '37.6', hắn hơi nhíu mày lại.
"Lại sốt sao?" Tạ Hành Dữ nghiêng người nhìn, hỏi khẽ "Lúc trước không phải đã hạ rồi sao?"
"Ngày mai dậy đo lại đi." Khương Hoài ghi chép lại "Đêm nay cậu ở lại đây à?"
Tạ Hành Dữ gật đầu.
"Được rồi, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ngủ ở văn phòng."
Khương Hoài nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh. Tạ Hành Dữ ngồi xuống bên giường, chậm rãi vuốt ve cuốn nhật ký, cúi đầu, không nhìn rõ được cảm xúc trên gương mặt.
Sổ nhật ký cũ nát sờn rách quá nhiều. Đủ mọi thứ từ hai mươi năm qua khắc sâu vào bên trong, đột nhiên lại bị nhiều người lật xem. Vốn cuốn sổ sắp rời ra nay còn càng thêm lung lay rụng rời, như thể chỉ cần chạm vào một chút thì nó sẽ hoàn toàn tan nát.
Cũng như người ở trên giường.
Tạ Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074573/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.