Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà: "..."
Anh không thoải mái!
Thầy Tạ xấu hổ và giận dữ đến đỏ cả tận mang tai khi bị hỏi những vấn đề mắc cỡ này, anh hít một hơi thật sâu, tức giận nhìn Tạ Hành Dữ, uy hiếp: "Không được phép nói ra."
Tạ Hành Dữ thấy phản ứng này của anh thật sự rất đáng yêu, giống như một chú mèo con đang nhe răng nhếch miệng giận dữ với cậu.
Vì để không làm mất lòng mèo con, cậu lập tức giơ lên ba ngón tay thề với trời: "Chú nhỏ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không nói gì ra ngoài đâu."
Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy một tiếng "cạch", một bức tranh trên tường rơi ra, lộ ra cửa sổ giấu ở phía sau.
Hơi nóng trên mặt Tạ Hà hơi phai đi, anh nhìn quanh căn phòng không có cửa thứ hai, nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ: "Không phải để chúng ta đi ra ngoài bằng cửa sổ đấy chứ?"
Khung cửa sổ được làm bằng gỗ, cửa sổ đủ rộng để nam giới trưởng thành có thể ra ngoài, nhưng vị trí cửa sổ rất cao và rất khó trèo lên trực tiếp.
Hai người liếc nhau, đồng thời nghĩ đến việc dời ghế ở phòng trước, giẫm ghế leo lên bàn, cuối cùng thành công mở cửa sổ.
Tạ Hành Dữ nhìn ra ngoài thăm dò: "Đúng là phải đi ra từ đây, phía dưới có một tấm nệm —— Chú nhỏ, con đi ra ngoài trước rồi ở dưới đỡ chú."
Dù cậu nói trên mặt có đệm nhưng thấy cậu định nhảy từ cửa sổ trên cao như vậy xuống, Tạ Hà vẫn hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074556/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.