*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà ra khỏi thư phòng, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện của Tạ Hành Dữ, vẫn không phát hiện ra ánh mắng lạ thường của anh trai.
Nếu ngay cả Tạ Cẩn cũng cảm giác được con trai mình không thích hợp, chứng minh biểu hiện của Tạ Hành Dữ rất rõ ràng. Có thể cậu ấy đã nói chuyện riêng với cha mình như "Phải khiến Chu Diệp mất tất cả" hay "Bắt được người sai khiến phía sau và khiến gã phải ăn miếng trả miếng, tiêm cho gã thuốc gây ảo giác."
Tạ Hà càng nghĩ càng thấy việc nghiêm trọng, nhíu chặt mày, đột nhiên nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.
Điện thoại anh vẫn luôn để trong phòng ngủ, điện thoại vang lên trên ghế sô pha hẳn là của Tạ Hành Dữ.
Vì vậy anh nói vọng vào trong phòng bếp: "Hành Dữ, điện thoại của cậu!"
"Đến đây." Tạ Hành Dữ cầm điện thoại nhìn dãy số gọi đến, khuôn mặt cậu lộ vẻ vui mừng: "Alo, mẹ?"
Tạ Hà khựng lại.
Mẹ Tạ Hành Dữ? Là chị dâu anh sao?
Anh mới chỉ xem qua phần tóm tắt của cuốn tiểu thuyết này, đoạn tả về mẹ Tạ Hành Dữ cũng không nhiều. Anh lục lại ký ức của nguyên ngủ, biết được cô tên Lâm Vãn, nhỏ hơn Tạ Cẩn vài tuổi. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau khi Lâm Vãn tốt nghiệp thì kết hôn cùng Tạ Cẩn.
Nhà Lâm cũng là hào môn, mặc dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074551/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.