Tác giả: Lộc Thập 
Edit: Sâm Sâm 
*** 
Tạ Hà yên lặng ngồi trong phòng ngủ một lúc. 
Mãi đến tận khi Tạ Cẩn về nhà và gọi anh đến thư phòng để nói chuyện. 
Lòng Tạ Hà thấp thỏm —— Trước khi xuyên vào trong sách thì anh đã làm một người thầy giáo được mười năm rồi. Trước nay chỉ có anh tìm người khác đến để nói chuyện, đây là lần đầu tiên anh bị người ta gọi đi nói chuyện. 
Anh đi lướt qua Tạ Hành Dữ, theo Tạ Cẩn vào thư phòng. Không thể không nói hai cha con này trông rất giống nhau. Tạ Cẩn nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của y, người người đều rất ngạc nhiên mỗi khi nghe người khác nói y có một đứa con trai đang học đại học. 
"Ngồi đi." Tạ Cẩn đẩy một tách trà nóng cho anh rồi ngồi xuống ở phía đối diện: "Vừa rồi lão Tần* đã nói cho anh rồi —— Tiểu Hà, anh chỉ có một người em trai là em, nếu em có chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói với anh cả, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy." 
*Mình để nguyên lão Tần ở đây vì chưa biết thay bằng gì TT 
Tạ Cẩn nói hơi nhanh, lông mày nhiu lại, y từ bên ngoài trở về còn chưa kịp thay quần áo, hiển nhiên đang rất nôn nóng. 
Tạ Hà vừa nhấp một ngụm trà, suýt chút nữa bị sặc vì lời nói của y, vội đáp: "Lão Tần hiểu lầm rồi, em thật sự không muốn tự sát." 
"Vậy em định làm gì với nhiều thuốc ngủ như vậy?" 
"Bởi vì... gần đây em luôn khó ngủ, cho nên trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074536/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.