“Ngươi thích hắn sao? Ngươi nguyện ý vì hắn mà trả bất cứ cái giá nào sao?” Khi Tử Dương Thi hỏi những câu này với Tử Dương Bội, là ngày thứ ba sau khi Tử Dương Bội mang Tần Khai Dịch về Liên Hoa giáo.
Đệ đệ của hắn dường như đã sớm nhận ra cảm xúc của hắn đối với Tần Khai Dịch. Ánh mắt nhìn hắn tràn ngập ác ý cùng trào phúng. Thật giống như đang nói — Tử Dương Bội, ngươi có tư cách gì thích một người.
“Có liên quan gì đến ngươi.” Tử Dương Bội căn bản không quan tâm đến thái độ khinh bỉ của Tử Dương Thi. Hắn trực tiếp đứng lên đi ra ngoài: “Không được đụng vào hắn, hắn còn hữu dụng.”
“Ngươi sẽ hối hận.” Tử Dương Thi không nói về vấn đề này nữa. Hắn nhìn biểu hiện lãnh tĩnh của Tử Dương Bội, khóe miệng nhếch lên tia trào phúng. Suốt ngày đánh nhạn, cẩn thận bị nhạn mổ vào mắt.
Kết quả Tử Dương Thi một câu thành tiên tri.
Khi Tử Dương Bội nhìn thân thể Tần Khai Dịch trong ngực mình chậm rãi tan biến, cả người đều điên cuồng.
Hắn muốn kêu la, muốn cuồng nộ nhưng lại phát hiện… cái gì cũng không thốt nên lời. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn người trong ngực từng chút từng chút một dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất. Chỉ còn lại một bộ bạch y trong tay, còn phảng phất mang theo hơi ấm.
Vì cái gì lại không thấy? Tử Dương Bội ôm chặt bộ bạch y trong ngực. Hắn quỳ nửa gối trên mặt đất, cứ như vậy quỳ thật lâu.
“Uy… Tần Thạch. Sao ngươi cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-mim-cuoi-ta-mi/1336313/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.