Sau đó là những ngày bình thản cùng buồn chán.
Chứng trầm cảm của Tần Khai Dịch càng ngày càng nghiêm trọng. Ngay khi bản thân hắn nghĩ vẩn nghĩ vơ, hắn đột nhiên phát hiện Thẩm Phi Tiếu có chút dị thường.
Đúng vậy, dị thường… Khác với ngày xưa, Thẩm Phi Tiếu ngày nào cũng đến phòng hắn, mà hiện tại Thẩm Phi Tiếu dường như gặp phải chuyện gì đó, đã mấy ngày liên tiếp hắn mang gương mặt âm trầm đến, thời gian ở lại cũng ít hơn, gương mặt càng ngày càng tối tăm.
Nhưng đối với Tần Khai Dịch mà nói, biến hóa của Thẩm Phi Tiếu hắn không có chút hứng thú đi nghiên cứu tìm tòi. Nếu là trước kia có lẽ hắn sẽ còn suy nghĩ một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hiện tại…
Ngáp một cái, Tần Khai Dịch xoa xoa mắt, nghiêng người ngủ tiếp.
Thẩm Phi Tiếu im lặng, Tần Khai Dịch không hỏi. Vì thế chuyện vốn tưởng sẽ dễ dàng được giải quyết mà dẫn đến chuyển biến ngày càng xấu. Cho đến khi xảy ra chuyện, hết thảy đã muộn màng.
Khi Tử Dương Bội mang người vọt vào phòng Tần Khai Dịch, Tần Khai Dịch ngơ ngẩn cả người. Hắn ngồi trên giường, há hốc mồm, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tần Thạch.” Tử Dương Bội mặc một thân đen tuyền, trên người tỏa ra hương vị phong trần mệt mỏi. Cho đến khi hắn nhìn thấy mái tóc màu bạc của Tần Khai Dịch, đáy mắt hiện lên thống khổ: “Ngươi không sao chứ?”
Ngươi không sao chứ? Đây là một câu hỏi vô cùng kỳ quái. Đầu óc Tần Khai Dịch dù ngớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-mim-cuoi-ta-mi/1336299/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.