Editor: Gấu Lam
Ba ba?
Nhiếp Gia quay đầu lại, tròng mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt.
Người này nhìn không ra tuổi, trừ bỏ cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia, diện mạo đích xác có năm sáu phân tương tự Nhiếp Gia. Ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Gia có ôn nhu nóng bỏng cùng vui sướng, cũng mang theo thấp thỏm, một chút bi thương.
Trong ánh mắt đánh giá của Nhiếp Gia, hắn có chút co quắp đứng lên, biểu tình khẩn trương nói: "Ba đoán là mẹ con An Na chưa từng nhắc đến ba đúng không?"
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, đem tầm mắt từ trên người hắn thu hồi lại, cảm xúc không có chút biến hóa nào, " Đây là nơi nào?"
"Thần Vô Chi Hải." Segaro nói: "Ba ba là lĩnh chủ của Thần Vô Chi Hải, con ở chỗ này rất an toàn, không ai có thể xúc phạm tới con."
Thần Vô Chi Hải, một nơi rất xa đất nước, cậu được như ý nguyện mà rời xa Thời Kham rồi.
Nhiếp Gia cứng họng, sức lực ở trong nháy mắt bị rút cạn.
Segaro quan sát thần sắc Nhiếp Gia, hơi có chút mất mát: "Xem ra con nhìn thấy ba cũng không vui lắm, cũng đúng, dù sao ba chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con, không sao ba ba có thể lý giải. Bất quá ba tin khi con nhìn thấy cậu ta, nhất định sẽ rất vui." Segaro giương giọng nói: "Vào đi!"
Cửa phòng mở ra, một thanh niên tinh thần hoảng hốt đứng ở bên ngoài, hắn nhìn Nhiếp Gia còn chưa nói chuyện xong, nước mắt đã chảy xuống, hắn nghẹn ngào hô một tiếng, vọt tới ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355368/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.