Editor: Gấu Lam
Chỉ cần là người thường, đều phải chết.
Hạ Thanh Đường khiếp sợ, thất thần nhìn Nhiếp Gia lạnh băng vô tình trên đài diễn thuyết, bên tai là tiếng kêu kinh hoảng tuyệt vọng của đám người thường.
Cô nhìn đầu ngón tay Nhiếp Gia vừa nhấc, đao đi săn dính máu trên mặt đất giống như được trao sinh mệnh đâm về phía trước, chuẩn xác tước đoạt tính mệnh, nó xuyên qua đám người, mỗi nơi nó đi qua lập tức có máu. Không đến một phút, toàn bộ quảng trường trừ bỏ Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường cùng một vài năng lực giả khác, không còn tiếng hít thở nào khác.
Quảng trường lớn như vậy, một khung cảnh máu chảy đầm đìa.
"Nhiếp Gia......" Trên mặt Hạ Thanh Đường không còn chút máu, máu dâng lên mu bàn chân, càng dâng càng cao.
Nhiếp Gia bước lên xác người, thanh âm lạnh băng tiều tụy nhưng giữa mày vẫn ngập tràn sát khí, lời nói hung ác truyền khắp cả nước: "Lúc trước tôi vì Thời Kham mới ra tay cứu cái mạng ti tiện không có miếng giá trụ nào của mấy người, sớm biết như thế, tôi nên để những quả pháo hạt nhân đó của ốc đảo san bằng quốc gia này thành bình địa! Thời Kham trăm cay ngàn đắng bảo vệ hoà bình, nếu các người đã không quý trọng vậy thì chết hết đi. Cuộc chiến kế tiếp tôi sẽ không đụng tới năng lực giả, nhưng nếu có năng lực giả nào không biết tốt xấu, vì những người đó mà chống lại tôi, tôi sẽ giết hết!"
"Nhiếp Gia, nếu trưởng phòng còn sống, tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355364/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.