Editor: Gấu Lam
"Không xong!" Nhiếp Gia rủa thầm một tiếng nhảy xuống từ khuỷu tay Thời Kham, một tay vung mạnh, mặt tường ầm ầm bị đập nát, phòng cách vách toả ra khói và lửa, căn bản không thấy rõ tình huống trong phòng.
Thời Kham che miệng mũi Nhiếp Gia lại lui về phía sau hai bước, Hạ Thanh Đường lập tức tỏa sương đỏ ngăn cách bụi mù, sắc mặt cô khẽ biến, "Trong phòng không có ai."
Nhiếp Gia nhắm mắt lại, nhận ra lĩnh vực của Thẩm Tô, trầm giọng nói: "Không có việc gì, Thẩm Tô còn sống, Tống Noãn Dương đang ở bên hắn."
Giữa trời cao, Thẩm Tô đứng đó đứng, Tống Noãn Dương bị hắn xách lên kẹp ngang hông đang ho khan mãnh liệt, hiển nhiên bị sặc không nhẹ. Thẩm Tô vỗ vỗ lưng hắn, sau đó bế hắn lên, "Không sao chứ?"
"Phát sinh chuyện gì?"Bởi vì năng lực của Tống Noãn Dương đặc thù nên vẫn luôn được Hoa Quốc bảo hộ rất khá, chưa bao giờ lên tiền tuyến, trận chiến tầm cỡ như vậy hắn cũng chưa bao giờ trải qua, cực kỳ đáng sợ
"Không biết nữa, đừng sợ." Thẩm Tô nhìn chung quanh, các nơi trên đảo đều thực an tĩnh, hắn thân kinh bách chiến, thế nhưng lần này lại hoàn toàn không phát hiện ra công kích đến từ hướng nào.
"Thiếu tá Thẩm!" Lòng bàn tay Hạ Thanh Đường thúc giục sương đỏ chạy nhanh qua, thần sắc nghiêm túc: "Các anh không sao chứ?"
Thẩm Tô lắc đầu, " Thời trưởng đâu?"
"Trưởng phòng và Nhiếp tiên sinh đang thăm dò chung quanh." Hạ Thanh Đường cúi đầu, bọn họ ở trên cao, có thể nhìn thấy tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355356/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.