Editor: Gấu Lam
Hai người trầm mặc, thực lực của ốc đảo sớm đã vượt qua dự đoán ban đầu.
Một mình Ninh Lãng tạo thành diệt quốc, đối với Hoa Quốc mà nói là tai họa ngập đầu.
Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong đêm đó thôi, sau khi ốc đảo tập kích hai nước, Nhiếp Gia ngủ hai ngày rồi, ốc đảo cũng không có động tĩnh kế tiếp. Hơn nữa Ninh Lãng không tiếp tục cự tuyệt sự giao thiệp của chính phủ Hoa Quốc, tuy rằng thái độ có lệ nhưng không giống như trước không thèm để ý.
Nước Mỹ bị đồ sát, nhất định đã mang đến áp lực và khiếp sợ cho Hoa Quốc, nhìn phản ứng của Ninh Lãng, gần 300 tên lửa hạt nhân phóng ra, nhưng Hoa Quốc đến một người gãy xương cũng không có, nói vậy đã giáng một đòn mạnh vào ốc đảo.
Cả hai bên đều sâu không lường được, trước khi chân chính, nói vậy sẽ có một đoạn thử lẫn nhau.
Sau khi ăn xong Thời Kham dắt Nhiếp Gia ra ngoài tản bộ, đường biển khôi phục tường hòa yên lặng hư cũ, bầu trời đêm sáng trong, sóng biển ôn nhu, Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham đi trên bờ cát, ở trong gió biển thấp giọng nói chút lời ngọt ngào âu yếm.
Hạ Thanh Đường và Tống Noãn Dương cũng không đi theo, ở xa xa đi phía sau hai người.
Hạ Thanh Đường xách giày của mình, sóng vai đi cùng Tống Noãn Dương, nhìn bóng dáng hai người phái trước cảm thấy thật ê răng, che miệng nói: "Bọn họ trông có vẻ thân nhờ."
Tống Noãn Dương dở khóc dở cười, "Trung giáo, cô không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355351/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.