Editor: Gấu Lam
Tiếng nói vừa dứt, Thời lão tức khắc co rút đồng tử.
Cả đời lão như đao quang kiếm ảnh, sao không biết những lời này có ý gì.
" Nếu cậu kế thừa Thời gia...... Sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền......" Trong mắt lão loé lên hy vọng.
"Tôi biết ông coi trọng tôi," Lâm Tiện lạnh lùng cười, "Nhưng ông càng coi trọng Lộ Lộ, ông lại càng muốn biến Lộ Lộ thành Thời Nghệ Viện thứ hai."
" Vậy có gì không tốt!" Thời lão thở dốc phẫn nộ quát, "Lộ Lộ về sau...... Sẽ trở thành gia chủ Thời gia,...... Toàn bộ Tần Thành nó nói cái gì chính là cái đó...... Không ai dám phản bác nó một câu......"
Lâm Tiện lẳng lặng nhìn sắc mặt Thời lão càng ngày càng tái nhợt, "Tay nhỏ của Lộ Lộ ấm áp như vậy, ông tưởng con bé muốn nắm lấy quyền thế lạnh như băng à? Lộ Lộ là con gái bảo bối của tôi, không phải công cụ của mấy người."
" Bộ cậu cứ thích...... Làm kẻ hạ đẳng sao......" Ngón tay Thời lão nắm chặt nệm giường rồi vô lực buông lỏng ra.
"Đúng vậy, tôi là kẻ hạ đẳng, tôi sinh ra ở hào môn, nhưng lại là một kẻ hạ đẳng, bởi vì đối với các người tôi không phải một công cụ đủ tư cách. Ông cho rằng tôi sẽ oán hận sao? Các người không xứng." Lâm Tiện mặt vô biểu tình: "Tôi không để bụng các người nhìn tôi thế nào, tôi chỉ muốn vợ và con gái cả đời áo cơm vô ưu, bình an vui sướng, quyền thế trong mắt tôi đều là rác rưởi, chỉ những kẻ mặt người dạ thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355333/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.