Editor: Gấu Lam
Một súng này của Lâm Tiện, dứt khoát quyết đoán, phế đi một chân của Lâm Hạo Nhiên, so với khi trước Lâm Hạo Nhiên đánh gãy chân hắn còn sạch sẽ nhanh nhẹn hơn.
"Mang người đi." Lâm Tiện phất tay. Ném súng cho người người sau, hờ hững phân phó một câu.
"Ai cho mày lá gan. Sao mày...... Sao mày dám......" Thời Nghệ Viện khiếp sợ sững sờ, nhìn vũng máu lớn trên mặt đất, đôi mắt bỗng cảm thấy thập phần đau đớn.
Lâm Tiện lại căn bản không rảnh
để ý tới bà, sau khi bắn một súng lập tức quay đầu đi mất, tựa hồ hoàn toàn không nghe được Thời Nghệ Viện ở phía sau gào rống.
Trên đường trở về nhà cũ, Lâm Tiện ngồi ở ghế sau, mặt không cảm xúc nhìn cảnh sắc lùi lại ngoài cửa sổ xe, hai chân hắn bắt chéo nhau, đôi tay chặp lại đặt ở đầu gối, ánh trăng ban đêm xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mặt hắn, có loại ý vị âm trầm lạnh như băng.
Lâm Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh hắn, sau khi qua sự chết lặng lúc ban đầu, cảm giác đau đớn bị viên đạn đục lúc này mới chậm rãi bò lên, đau đến sắc mặt Lâm Hạo Nhiên tái nhợt, trên cổ đều là mồ hôi lạnh. Tay hắn dính máu đầm cầm máu chỗ vết thương, quay đầu nhìn Lâm Tiện biểu tình đạm mạc, đau đến hô hấp run lên, "Lâm Tiện, anh hẳn rất hận ta tôi nhỉ?"
Lâm Tiện quay đầu lẳng lặng nhìn hắn một hồi, bỗng chốc cười, " Sao anh phải hận cậu? Người thích ứng được thì sẽ sống sót."
Lâm Hạo Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355327/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.