Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Lam
Thời Kham dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt ửng hồng của Nhiếp Gia, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cậu.
" Anh sẽ không." Thời Kham ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: " Em vừa khóc, thú tính của anh đã không còn."
"Em khóc hồi nào." Nhiếp Gia còn tưởng rằng hắn đang nói lúc ở trên giường cậu thường thường có khóc một vài lần, hơi có chút ngượng ngùng.
Thời Kham lại nhẹ nhàng hôn đuôi mắt cậu, nói: "Đừng sợ."
Nhiếp Gia lúc này mới phát hiện lông mi của mình sớm bị nước mắt làm ướt, cậu nhấp môi cười nói: "Không phải em sợ anh, mà là lo anh. Nếu anh ăn cái gì bậy bạ không kịp cứu anh thì làm sao bây giờ."
"Trách anh, nhất thời sơ sẩy." Thời Kham ôm Nhiếp Gia nhẹ giọng dỗ dành, thẳng đến khi xua đi mọi lo lắng cùng nghĩ suy của cậu.
Bên ngoài hành lang, Diệp Anh ngồi xổm trước người Thẩm Tư Vũ, một tay bóp cằm hắn, một tay lột đi kính áp tròng kim sắc của hắn, mọi người ở đây trừ bỏ Ôn Viễn Phong, mặt của nhóm bảo tiêu nháy mắt lạnh lẽo.
"Nó giả dạng ngài Nhiếp." Thập Lí cắn răng, phát ra tiếng cười lạnh đằng đằng sát khí.
Lúc này Thời Nghệ Viện xách váy cùng quản gia đi lên lầu, lập tức nhận ra không khí lạnh lẽo tại hiện trường.
"Phát sinh chuyện gì?" Thời Nghệ Viện nhíu mày đi lên trước.
"Đại tiểu thư đang hỏi ai thế?" Diệp Anh đứng lên, ngón tay giữa búng kính áp tròng về phía Thời Nghệ Viện.
Thời Nghệ Viện nghiêng đầu tránh thoát, muốn phát hỏa, nhưng bà đã nổi giận với Diệp Anh vô số lần, nhiều lần giống như đánh vào bông vậy, ngược lại khiến mình nghẹn đến nội thương, thế nên cũng không phát tác. Đột nhiên chú ý tới Thẩm Tư Vũ nằm liệt bên chân Thập Lí, tức khắc ánh mắt hạ xuống, thanh sắc Thời Nghệ Viện âm trầm: " Sao hắn lại ở chỗ này?"
"Nghe như vậy, thì đại tiểu thư biết người này?" Diệp Anh cười nhạo một tiếng, người này quả thực không đánh đã khai.
Thời Nghệ Viện lại không nói nữa, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt từ kinh ngạc chậm rãi trở nên khó coi, bà trầm giọng hỏi: "Thời Kham và Nhiếp Gia đâu?"
"Thân thể của ông chủ không thoải mái, rượu bị bỏ vào vài thứ bỉ ổi, ngài Nhiếp đang bồi hắn." Diệp Anh hờ hững nói: "Hôm nay trong nhà khách nhiều, đại tiểu thư chắc không muốn việc này bị lan truyền khắp yến hội nhỉ? Vậy thành thật đi, đỡ cho chúng ta đi tra xét."
"Sao đây, nghe ý tứ của cô, như đang nói người này là do tôi an bài cho Thời Kham?" Thời Nghệ Viện nhất thời trợn mắt giận dữ.
"Không phải sao?" Thập Lí cả giận nói.
Diệp Anh nói: "Nơi này là bổn trạch của Thời gia, đừng nói là tiểu minh tinh như Thẩm Tư Vũ, chỉ cần không có thư mời trong tay, cho dù là ảnh đế ảnh hậu cũng vào không được. Đúng không, đại tiểu thư?"
"Thời Kham đáng để tôi đối phó sao?" Thời Nghệ Viện nhướng mày cười lạnh.
"Làm sao vậy?" Một thanh âm tục tằng từ phía sau truyền đến, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Namiya Ichiro đang cầm tay vịn hai ba bước đi lên lầu.
"Namiya tiên sinh, nơi này không phải nơi ngài nên tới." Quản gia thấy khách nhân tới nơi này, sợ bêu xấu muốn đi ngăn cản, lại bị bạn nữ bên người Namiya Ichiro đột nhiên nắm lấy tay kéo qua một bên.
"Chỉ là chuyển nhà thôi, Namiya tiên sinh sao lại tới đây?" Thời Nghệ Viện khôi phục vẻ mặt tươi cười.
" Tôi thấy có không ít người chạy lại đây, lo sẽ xảy ra chuyện gì, hôm nay tôi có mang nhiều người đến nhìn xem có thể giúp được gì hay không." Tầm mắt của Namiya Ichiro tùy ý đảo trên người Thẩm Tư Vũ, sau đó tươi cười khéo léo nhìn Thời Nghệ Viện.
"Như ngài chứng kiến, chỉ là chuyện nhà, không có gì ghê gớm." Thời Nghệ Viện mỉm cười nói.
Namiya Ichiro gật gật đầu, "Một khi đã vậy, cô vẫn nên trở về sớm một chút đi, vừa rồi tôi nhìn thấy Thời lão đang tìm cô đấy."
Thời Nghệ Viện vốn dĩ cũng không muốn lưu lại bị Diệp Anh chèn ép, dù sao cũng không phải chuyện lớn, lập tức cùng quản gia rời đi.
Hai người đi rồi, lễ phép tươi cười trên mặt Namiya Ichiro tức khắc biến thành sợ hãi, nhanh chạy lên một bước hỏi: " Ông chủ thế nào rồi?"
"Không có việc gì, ngài Nhiếp đang ở bên trong." Diệp Anh phun ra một ngụm trọc khí, không kiên nhẫn nhéo nhéo mũi mình.
Namiya Ichiro tức khắc nhẹ nhàng thở ra, tựa như hư thoát dựa ở trên tay vịn, vừa rồi nghe thấy Thời Kham bị hạ dược, sợ tới mức da đầu như nứt ra!
Lúc này cả người nhà cũng có thể làm ra chuyện như thế.
" Hôm nay anh mang rất nhiều người à?" Diệp Anh liếc mắt nhìn hắn.
Namiya Ichiro lập tức căng cứng dây thần kinh, " Đúng, rất nhiều, đều thủ ở bên ngoài."
Diệp Anh cuồng long bạo khởi, đá lên mông hắn một cái, cắn răng quát: "Vậy anh còn rề rà ở nơi này làm gì, còn không mau đi tra! Tra không được thì phong tỏa cả Thời gia, một người cũng không thể thoát!"
Ông chủ ở dưới mí mắt bọn họ bị hạ dược, may mắn chỉ là thôi tình dược, vạn nhất là con mẹ nó XX thì sao?! Xuất hiện khuyết điểm lớn như vậy, tổng bộ bên kia chỉ sợ sẽ phái người tới giết từng người lấy máu máu, bao gồm người Thời gia, hôm nay ai cũng đừng hòng sống!
Thập Lí nhìn Namiya Ichiro đau đến nhe răng, vui sướng khi người gặp họa mà che miệng cười trộm.
"Không cần tra xét." Cửa phòng cùm cụp một tiếng mở ra từ bên trong, khuôn mặt lạnh lùng của Nhiếp Gia xuất hiện ở dưới ánh sáng.
Tức khắc một đám người ở hành lang, tức giận không tức giận, nhe răng không nhe răng, cười trộm cũng không trộm cười, đều lui về sau một bước, cung cung kính kính cong eo xuống.
"Ông chủ, ngài không có việc gì chứ?" Namiya Ichiro to gan hỏi.
"Không có việc gì." Thời Kham nhìn chung quanh một vòng, "Đều tụ tập ở đây làm gì?"
" Mọi việc tạm thời vẫn chưa điều tra rõ ràng......" Diệp Anh muốn nói lại thôi.
"Còn cần điều tra sao, có thể chuẩn xác động tay chân trong rượu của Thời Kham, lại đưa Thẩm Tư Vũ vào đây, Thời Nghệ Viện không biết sự tình, vậy chỉ có thể là Lâm Hạo Nhiên." Nhiếp Gia hờ hững nói, nghiêng đầu hỏi Thập Lí: "Xe đã đến rồi?"
Thập Lí vội đáp: "Đúng vậy."
Nhiếp Gia nhìn Thời Kham nói: "Chúng ta đi thăm lão thái thái cái, sau đó đi về trước."
Thời Kham đan mười ngón tay với tay cậu, giơ tay hôn lên mu bàn tay Nhiếp Gia, cười nói: " Được."
Vốn dĩ trong lòng Diệp Anh đang sốt ruột, xảy ra chuyện lớn như vậy thì tính sao bây giờ! Nhưng nghe Nhiếp Gia nhắc tới lão thái thái mới nhớ, chuyện này muốn truy trách, thế nào cũng phải nháo đến tai lão thái thái...... Nhưng chuyện hôm nay quá mức rồi, muốn cô nén giận cô lại không cam lòng.
Kết quả Nhiếp Gia mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Thời Kham tạm thời phải điệu thấp, hắn không muốn tra, cô để Thời lão điều tra không phải được rồi sao." Nói xong đi đến yến hội, sau đó giương cằm, " Mag Thẩm Tư Vũ lại đây."
" Vâng, ngài Nhiếp." Diệp Anh phản ứng lại, vỗ vai Thập Lí, Thập Lí hiểu ý, khom lưng xách Thẩm Tư Vũ đi theo sau hai người.
"Ngài đi thong thả." Namiya Ichiro đứng ở bên tay vịn hơi hơi cúi người, nhìn hai người rời đi.
"Diệp tiểu thư, tôi......" Ôn Viễn Phong nãy giờ không chen nổi câu nào lúc này mới phát ra thanh âm.
Diệp Anh nhàn nhạt giơ tay, "Biết không liên quan đến ông, ngại quá Ôn thị trưởng, vừa rồi đắc tội rồi.
Tốt nhất là ông nên rời đi trước 12 giờ."
Hôm nay Ôn Viễn Phong tới chính là để thăm dò Nhiếp Gia, có những lời này của Diệp Anh, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ cũng không tính ở đây lâu, khi Nhiếp Gia cùng Thời Kham đi không bao lâu, cũng báo trước một tiếng với Thời lão, rời đi.
Yến hội bỗng nhiên long trọng náo nhiệt, vừa qua 12 giờ 1 phút, không bao lâu ở đại sảnh yến hội đã quần ma loạn vũ, một đám nhân vật nổi tiếng trong xã hội xé quần áo tại chỗ.
Những thủ đoạn này đều là khi Thời lão còn trẻ từng chơi qua, ai có thể nghĩ đến tiệc mừng thọ 75 hôm nay của lão sẽ xuất hiện tình cảnh thế này chứ, có người mới vừa phát giác dị thường lập tức rời đại sảnh, đi thẳng đến bệnh viện. Có người phản ứng trì độn, sớm đã bị dược hiệu khống chế, thấy người liền nhào tới.
May mắn Thời gia đủ nhân thủ, một người kèm một nhanh chóng ngăn khách khứa lại, không gây ra đại họa quá lớn.
Nhưng cũng không ngăn được cơn giận của Thời lão, mang tai mang tiếng, tức giận suýt nữa phúng máu não. Thời Nghệ Viện cũng sững sờ, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
" Đống đồ vật bỉ ổi này từ đâu ra? Tra cho tôi!!" Một tiệc mừng thọ hoàn hảo lại bị nháo nhào trở nên hỗn độn, Thời lão đỏ cả mặt, ngay cả bộ trà cụ lão âu yếm cũng ném đi.
" Con đã cho người điều tra, đêm nay hẳn có thể tra rõ, ông ngoại đừng nóng vội." Lâm Tiện an ủi nói.
Lần này mặt mũi của Thời lão mất hết, an bài những khách khứa còn lại vào bệnh viện, yến hội tan rã trong không vui, sau chuyện này không biết sẽ mất đi bao nhiêu bằng hữu.
Thời Nghệ Viện kỳ thật đã phát giác một vài manh mối, khi bà nhìn thấy Thẩm Tư Vũ ở đó đã hiểu, vì vậy bà vội vàng đi trước Lâm Tiện một bước, lấp kín miệng của vài người, nhưng không biết vì sao, phân phó người làm việc lại gặp bất lợi nơi nơi, thế là bị Lâm Tiện dẫn người tới trước mặt Thời lão.
Chẳng qua là một thợ làm bánh là việc ở sau bếp, đang đợi bột nở bỗng nhiên bị xách ra, cả người run run.
Thời lão lúc này mới minh bạch ngọn nguồn.
Thời Kham cùng Nhiếp Gia rời khỏi trước tiên, là bởi vì Thời Kham bị trúng chiêu. Vậy người dựng nên mọi chuyện là vì cái gì......
Mấy ngày nay Lâm Hạo Nhiên suy sút, tinh thần không phấn chấn, một lòng một dạ nhào vào trên người Nhiếp Gia, giống như bị mất hồn. Thời Nghệ Viện nhìn mà sốt ruột trong lòng, trong lúc vô ý phát hiện Thẩm Tư Vũ lớn lên rất giống Nhiếp Gia, nên đem người an bài cho Lâm Hạo Nhiên, hy vọng hắn có thể giúp Lâm Hạo Nhiên tỉnh lại.
Nhưng Thời Nghệ Viện xem nhẹ chấp nhất của Lâm Hạo Nhiên đối với Nhiếp Gia, đã không còn là đối với một sủng vật nữa.
Lâm Hạo Nhiên xoay mặt đã lên kế hoạch, muốn đưa Thẩm Tư Vũ cho Thời Kham, mặc kệ là khiến Nhiếp Gia hiểu lầm cũng tốt, có thể làm Thời Kham di tình biệt luyến cũng được, hắn cũng chỉ muốn Nhiếp Gia thôi. Chỉ là nguyên bản nhằm vào Thời Kham, thợ làm bánh nhất thời sơ ý, trộn lẫn vào rượu của mọi người, lúc này mới tạo thành trường hợp như hôm nay.
Thợ làm bánh run run rẩy rẩy nói xong, Thời Nghệ Viện trong cơn giận dữ hét lên, "Câm miệng, câm miệng cho tôi!"
" Cô câm miệng!" Thời lão nhìn Thời Nghệ Viện, trong mắt phẫn nộ hoàn toàn mất đi ôn nhu ngày xưa.
"Ba, Hạo Nhiên tính tình ra sao ba không phải không biết, nó sẽ không ngốc như vậy, nhất định là người này vu oan giá họa!" Thời Nghệ Viện biết Thời lão đang giận, dù sao việc này cũng không phải việc nhỏ, dám ở động thủ ở tiệc mừng thọ của Thời lão, đã hoàn toàn chọc giận Thời lão. Chuyện này mặc kệ có phải Lâm Hạo Nhiên làm hay không, đều không thể chấp nhận được!
"Mẹ, hiện tại tìm Hạo Nhiên trở về quan trọng hơn. Hạo Nhiên luôn luôn thông minh, việc này không giống như là nó làm." Lâm Tiện ở bên cầu tình, lúc này lão đang lôi đình thịnh nộ, lời này không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
" Nó rất thông minh, ông thật muốn biết nó còn lời gì để nói." Thời lão đập gậy một phen, " Mau đi tìm, đem hỗn trướng này về cho ông!"
" Con đã cho người đi tìm, ông ngoại trước xin bớt giận, con đỡ ông đi nghỉ ngơi trước." Lâm Tiện đúng lúc vỗ vỗ trên lưng Thời lão, thuận khí cho lão.
"Ba......"
" Cô im miệng!" Thời Nghệ Viện còn muốn nói gì đó, bị một tiếng quát nạt của Thời lão đánh gãy, "Đây là đứa con trai ngoan cô dốc lòng bồi dưỡng, thực giỏi. Chuyện này điều tra xong rồi, mẹ con hai người mau cút về Hạ Thành cho tôi!"
Lão ném chén trà ngay chân Thời Nghệ Viện, Thời Nghệ Viện đột nhiên cắn răng nhắm hai mắt lại, biết rõ lúc này nhiều lời vô ích.
Lâm Tiện đỡ Thời lão đi xuống nghỉ ngơi, đi vài bước, hắn quay đầu nhìn Thời Nghệ Viện, cười, nụ cười đó như nọc độc khiến da đầu người ta tê dại, không chút nào che dấu.
Thời Nghệ Viện tức giận đến trán đều nổi lên gân xanh, miệng rộng của người ta đã táp lên mặt bà, nhưng chỉ có thể nghẹn.
Cả đời bà từ trước đến nay luôn sát phạt quyết đoán, trăm triệu không nghĩ tới sẽ có một ngày, lại thua ở trong tay con trai của mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.