Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Lam
Trong tay Nhiếp Gia chính là chai rượu rỗng, đập cái chai xuống, răng rắc một tiếng, thanh thúy dị thường.
Lâm Hạo Nhiên không hổ là vai chính công thế giới này, tố chất thân thể hơn người, bị Nhiếp Gia đón đầu vỗ cái chai xuống như vậy đầu chỉ là lệch về một bên, máu từ thái dương uốn lượn chảy xuống, người vẫn đứng thẳng tắp ở kia.
" Mày, muốn, chết?" Lâm Hạo Nhiên cắn răng gằn từng chữ một, quay đầu lại, nhìn Nhiếp Gia, trong mắt đều là hung ác vì bị chọc giận.
Lâm Hạo Nhiên liếc nhìn vết máu, hắn trăm triệu không nghĩ tới Nhiếp Gia thật sự dám động thủ với hắn, hứng trọn vẹn một chai rượu làm đầu hắn đau muốn nứt ra, cũng khiến hắn hoàn toàn bị chọc giận. Khí thế kiêu căng của thượng vị giả (= người đứng trên cao) rung lên, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Nhiếp Gia, giống như con sói nhắm ngay con thỏ, hơi thở cả người cuồng nộ khiến người ta sợ hãi không thôi.
Nhiếp Gia sợ hãi sao? Đương nhiên là không.
Lâm Hạo Nhiên tức giận, cậu càng tức hơn Lâm Hạo Nhiên.
Nhiếp Gia ném bình rượu bể trong tay lui về sau hai bước kéo khoảng cách giữa hai người, Lâm Hạo Nhiên cho rằng cậu khiếp đảm muốn chạy trốn, gầm nhẹ một tiếng tiến về phía trước mạnh mẽ muốn bắt người, bất quá chỉ là món đồ chơi vô tâm vô phế, thế nhưng sẽ thẹn quá thành giận động thủ đánh người, thẹn quá thành giận? Ngươi cũng biết thấy thẹn sao!
Lâm Hạo Nhiên bị phẫn nộ cùng không cam lòng hoàn toàn cắn nuốt lý trí, hắn không phân biệt được rằng thanh niên trước mắt hoàn toàn không có nhút nhát cùng sợ hãi như trước kia, đứng ở trước mặt hắn ngược lại khát máu và hờ hững. Hắn chỉ nghĩ bắt lấy tay cậu, hung hăng giáo huấn cậu một trận, bắt cậu phải nghe lời quỳ xuống đất, khiến cậu nhận sai khiến cậu thống khổ!
Nhưng đầu ngón tay Lâm Hạo Nhiên còn chưa chạm vào được một sợi tóc của thanh niên, đã bị đối phương trở tay bóp chặt cánh tay, rắc, chỉ nghe thấy một tiếng trầm vang lên, cảm giác đau nhức khiến Lâm Hạo Nhiên thất thanh kêu đau, tây trang trên người trong nháy mắt đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Những người lúc trước bị Nhiếp Gia hạ gục, không hôn mê thì cũng ôm đầu hô đau, đều quỳ rạp trên mặt đất khiếp sợ nhìn một màn trước mắt này.
Cánh tay của Lâm tổng...... bị thằng nhãi đó bẻ gãy......
Nhiếp Gia đứng tại chỗ không động, một bàn tay nắm chặt cánh tay của vai chính công, cậu nhìn mồ hôi lạnh đầy trán Lâm Hạo Nhiên, hờ hững câu lên khóe môi, buông tay gạt phăng cánh tay của Lâm Hạo Nhiên đi ra ngoài, trong phòng tức khắc chỉ còn tiếng kêu thảm thiết kinh động nhân tâm.
"Lâm tổng, Lâm tổng ngài không có việc gì chứ!" Vài người cuống quít chạy lại đỡ Lâm Hạo Nhiên sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng gọi điện thoại cứu thương.
"Nhiếp Gia!" Lâm Hạo Nhiên đau đến đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, môi run run, hắn nhìn thanh niên thần tình lạnh lùng đứng ở trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi.
"Về sau không có việc gì, cũng đừng tới phiền tôi, nếu không gặp một lần đánh thằng nhãi mày một lần." Nhiếp Gia chỉ vào Lâm Hạo Nhiên nói, xoay người rời khỏi phòng Vip.
Vài người nhìn bóng dáng kiêu ngạo của cậu giận mà không dám nói, chỉ chờ cánh cửa đóng lại, Nhiếp Gia thật sự rời đi mới hậm hực thầm mắng hai câu.
Ngày thường bọn họ cũng không ít lần thấy thằng nhãi này bị Lâm tổng mang theo trên người, đều là đánh không dám đánh trả mắng không dám cãi lại, bộ dáng lại thật sự rất đẹp, không ít người đều nhớ thương, khó được Lâm tổng hôm nay nguyện ý nhả ra để cho bọn hắn chơi chơi, không nghĩ tới...... Thế nhưng là con sói khoác da thỏ.
Nhìn xem cánh tay của Lâm tổng kia, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy mình chỉ ăn một bình rượu đã được tính là nhẹ.
Nhiếp Gia theo lộ tuyến KK cung cấp đến hầm đỗ xe, ngồi vào trong xe cậu kéo ra kính che nắng nhìn thoáng qua, hẳn là vì Thời Kham bóp méo số liệu, cậu vẫn mang bộ dáng của mình, đến tên cũng là của cậu. Trong lòng Nhiếp Gia hơi ngọt ngào nhẹ nhàng cười cười, lái xe rời bãi đỗ xe.
"Lâm Hạo Nhiên là vai chính công, vậy vai chính thụ là ai?" Nhiếp Gia lái xe hoà vào dòng xe cộ đông đúc, một tay tựa vào cửa sổ xe hóng gió không chút để ý hỏi.
Thân phận của cậu nhất định là mỗi đời đều đối lập với vai chính, chỉ là không nghĩ tới KK bỗng nhiên lắp bắp nói: 【 Đời này, vai chính thụ chính là ngài......】
Nhiếp Gia ngẩn ra, trong lòng đối với cái thân phận này bực bội không thôi.
Thế giới này đơn giản mà nói chính là một tuồng kịch cẩu huyết, vai chính công Lâm Hạo Nhiên là con thứ của Hạ Thành Lâm thị, từ nhỏ được trưởng bối sủng ái, cũng ký thác kỳ vọng cao coi như người thừa kế mà bồi dưỡng. Còn nguyên chủ chẳng qua là người thường gia đình xuất thân bần hàn, với một quý tộc như Lâm Hạo Nhiên m căn bản không có khả năng kết bạn.
Nhưng có một khoảng thời gian nguyên chủ làm công ở khách sạn, Lâm Hạo Nhiên ngẫu nhiên vào ở trong khách sạn thì nhất kiến chung tình, bởi vậy mãnh liệt theo đuổi.
Nguyên chủ chỉ là người thường một sinh đã giãy giụa ở ranh giới của ấm no và đói khát căn bản không chống đỡ được loại thế công hũng mãnh của công tử ca, không đến một tháng đã đáp ứng Lâm Hạo Nhiên theo đuổi, bắt đầu một đoạn luyến ái dị thường ngọt ngào. Nguyên chủ từ nhỏ đã thích điện ảnh cùng thư tịch, khi học đại học cùng chọn ngành tương quan, mộng tưởng sau khi tốt nghiệp có thể làm trong đó, thành lập phòng làm việc thuộc về chính mình.
Ngành nghệ thuật thường thường đều là lò đốt tiền, chỉ học phí mỗi năm gia đình của nguyên chủ đã không đủ sức gánh, cho nên nguyên chủ vẫn luôn vừa sống vừa làm, làm việc vặt, nỗ lực vì mộng tưởng của mình, cho tới nay sống rất gian khổ.
Sau khi cùng Lâm Hạo Nhiên ở bên nhau, Lâm Hạo Nhiên đương nhiên không chịu được cậu vất vả làm công khắp nơi, trực tiếp trả hai năm học phí cho cậu, trong lúc yêu nhau còn mang cậu đến những nhà hàng xa hoa, xe thể thao đón đưa, lễ vật xa xỉ cuồn cuộn không ngừng, nguyên chủ đối với những lễ vật không phù hợp thân phận đó cũng không từ chối, đều vui vẻ tiếp nhận, trong trường thậm chí truyền ra lời đồn nói nguyên chủ bị bao dưỡng.
Lâm Hạo Nhiên hiển nhiên thật sự thực thích nguyên chủ, móc ra trái tim chân thành của mình, nguyên chủ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ cùng hắn ra nước ngoài lãnh chứng kết hôn, vì thế cố ý trịnh trọng dẫn dắt nguyên chủ về nhà hướng xuất quỹ (?) với cha mẹ.
(?): come out
Theo xã hội phát triển, tư tưởng tiến bộ, quan hệ đồng tính cũng không bị chú mục cùng kỳ thị, mọi người dần dần hiểu rằng tính hướng cũng giống như khẩu vị, đều là những lựa chọn bình thường của mỗi người.
Nhưng Lâm thị là quý tộc thượng lưu, người thừa kế nếu là đồng tính luyến ái, sẽ khiến gia tộc bị tổn thất không dự đoán được, huống chi Lâm Hạo Nhiên tuyên thệ muốn cùng thằng nhóc nghèo kiết hủ lậu kết hôn, thân phận ngay cả làm người hầu cho Lâm thị cũng không xứng, càng đừng nói kết hôn với người thừa kế!
Cha Lâm cùng mẹ Lâm lập tức tỏ vẻ phản đối cũng nhục nhã nguyên chủ sau đó đuổi cậu ra khỏi gia môn, tiếp đến cấm túc Lâm Hạo Nhiên, chèn ép nguyên chủ mọi phương diện suýt nữa làm cậu không thể tốt nghiệp.
Nhưng trưởng bối phản đối cũng không thể ngăn cản nguyện vọng mãnh liệt ở bên nhau với nguyên chủ của Lâm Hạo Nhiên, hắn đích xác yêu tha thiết nguyên chủ, sau khi cảm nhận được sự phản đối kịch liệt đến từ gia tộc, cam nguyện từ bỏ cổ phần trong tay, từ bỏ họ Lâm, hắn nguyện ý mình không có nhà chỉ cần có thể ở bên nguyên chủ, cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy.
Lúc trước nói qua Lâm Hạo Nhiên là con thứ Lâm thị, cha Lâm còn có một con trưởng, Lâm Tiện. Nhưng Lâm Tiện một lòng một dạ đường ngang ngõ tắt, làm người âm hiểm ngoan độc, cũng không được trưởng bối coi trọng, cho nên mới nhảy vọt qua bồi dưỡng Lâm Hạo Nhiên làm người thừa kế.
Lâm Tiện cùng Lâm Hạo Nhiên từ nhỏ đã bất hòa đấu đá lẫn nhau, hiện tại Lâm Hạo Nhiên vì tình mà khổ sở, Lâm Tiện sấn hư mà nhập(?) thật sự lột đi một ít thực quyền trong tay hắn, lại dứt khoát chút cơ hồ có thể đá Lâm Hạo Nhiên ra khỏi hội đồng quản trị!
(?): lợi dụng
Những việc này Lâm Hạo Nhiên đều hiểu rõ trong lòng nhưng không phản kích gì, tùy ý Lâm Tiện ở sau lưng công kích.
Mẹ Lâm không thể chịu đựng được con trai nhỏ ngày thường kiêu căng thong dong hiện giờ tựa như chó nhà có tang không hề co ý chí chiến đấu, biết rõ nguyên chủ mới là mấu chốt, thật sự không thể lay động con trai, nên lén lút tìm nguyên chủ, trực tiếp ra giá một ngàn vạn để rời xa Lâm Hạo Nhiên, không bao giờ được trở về Hạ Thành, càng không được xuất hiện ở trước mặt con trai bà.
Dựa theo phim truyền hình cẩu huyết, nguyên chủ hẳn sẽ không biết điều cự tuyệt yêu cầu của mẹ Lâm, chúng tỏ tình yêu với Lâm Hạo Nhiên dù một ngàn vạn cũng không thể bán đứt được, sau đó chọc giận mẹ Lâm, bị ngược đến thương tích đầy mình.
Nhưng nguyên chủ là kẻ thức thời, cậu thống khoái tiếp nhận một ngàn vạn mẹ Lâm đưa, thuận lợi tốt nghiệp sau đó nhắn tin chia tay với Lâm Hạo Nhiên, biến mất khỏi Hạ Thành, từ đó không còn tin tức.
Mới đầu Lâm Hạo Nhiên còn chưa tin, giống như điên đi khắp thế giới tìm người, thẳng đến mẹ Lâm cho hắn nhìn thấy video lúc ấy bà cùng nguyên chủ gặp mặt ở tiệm cà phê ngoài trường, Lâm Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy người yêu thương cầm một ngàn vạn chi phiếu trên bàn, mới không thể không thừa nhận, trong khi hắn vì tình yêu của bọn họ liều mạng chống cự, người hắn yêu sâu sắc lại dứt khoát vì tiền mà phản bội hắn......
"Nó từ lúc bắt đầu đã biết con là Lâm Hạo Nhiên, vì tiền mới ở bên con, hiện tại lại vì tiền rời khỏi con, con còn chưa nhìn rõ sao? Từ đầu đến cuối con với nó chả là gì cả!"
Điều cha Lâm nói kích thích thật sâu tới Lâm Hạo Nhiên, bị người mình yêu thương phản bội, giống như vạn tiễn xuyên tâm làm hắn đau đớn muốn chết.
Bốn năm sau, Lâm Hạo Nhiên lại tương phùng với nguyên chủ ở một cuộc đàm phán thương nghiệp. Bốn năm nay Lâm Hạo Nhiên có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, cường thế trở về công ty độc tài quyền to, đá Lâm Tiện ra khỏi công ty sau đó không màng cha mẹ ngăn trở cùng cầu tình chặt đứt một chân của Lâm Tiện. Hắn trở nên âm trầm đáng sợ, bá đạo độc tài, Lâm thị đã bị hắn một tay che trời, đến cha Lâm mẹ Lâm cũng không thể xen miệng.
Mà nguyên chủ lúc trước cầm một ngàn vạn của mẹ Lâm kéo đến đầu tư quay mấy bộ tốn noron não nhưng kinh phí ít, tất cả đều là tự viết kịch bản tự đạo diễn, doanh thu phòng bán vé cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, nguyên chủ cũng nổi danh ở trong vòng, được xưng là quỷ tài đạo diễn, chỉ cần hạng mục của cậu đã được duyệt trước nay không thiếu đầu tư. Bốn năm này nguyên chủ cũng thực hiện được mộng tưởng lúc ban đầu của mình, thành lập công ty truyền thông thuộc về chính mình, Thế Gia Media.
Cậu thành danh ở trên TV, Lâm Hạo Nhiên không cần cố tình đi tìm đã nhận ra cậu.
Khi biết được nguyên chủ muốn quay một bộ phim bom tấn hiệu ứng đặc sắc, hắn an bài đàm phán, hào sảng bỏ vốn năm trăm triệu cho nguyên chủ, nhưng yêu cầu nguyên chủ ký xuống một hiệp nghị đánh cuộc, nếu cuối cùng phòng bán vé không đạt tới 1 tỷ hơn nữa trong ba năm Thế Gia Media không thể đém lại cho Lâm thị hai trăm triệu lợi nhuận, như vậy nguyên chủ sẽ phải chuyển nhượng 25% cổ phần Thế Gia Media cho Lâm thị.
Điều kiện cũng không hà khắc, đừng nói nguyên chủ đang trù bị là cháy phòng vé cho đợt bom tấn này, ngay cả mấy bộ điện ảnh kinh phí ít trước đó đều lần lượt đột phá 1 tỷ, muốn giữ vốn của phòng bán vé không hề có nguy hiểm nào. Nguyên chủ suy xét một ngày, cuối cùng tiếp nhận sự đầu tư của Lâm thị.
Nhưng trong vòng bốn năm Lâm Hạo Nhiên sớm đã từ yêu thành hận đối với nguyên chủ, sao có thể cho phép bộ điện ảnh đó thuận lợi đại bạo chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.