Editor: Gấu Lam Ánh trắng nghiêng nghiêng, trong hạp cốc im ắng, tiếng vó ngựa cũng không có. Ở nơi xa xôi cũng không có ánh lửa, Thái Tử điện hạ ở trong hạp cốc đợi nửa buổi tối, trong lòng bất an, lại không kiên nhẫn. Tư Không Hàn đã chết, tiểu bạo quân lại mất hết quân tâm, hắn tới tiền tuyến Tây Bắc chỉ càng khiến quân Tây Bắc càng thêm xao động, huống hồ có lẽ lúc này ôn dịch đã lan tràn, Khải Toàn thành đã là vật trong bàn tay, muốn bắt lấy, quả thực dễ như trở bàn tay. Đột nhiên, Tề Cẩm Vũ thấy tai ngựa giật giật, rất nhanh có vài bóng người giục ngựa chạy như bay đến, là Kim Vũ vệ! Trong lòng Tề Cẩm Vũ vui vẻ, vài tên Kim Vũ vệ tiếp cận càng gần đột nhiên phát hiện vô số mũi tên trên người bọn họ, vết máu loang lổ. "Thái Tử điện hạ, phía trước có phục binh!" Kim Vũ vệ dựa vào sự chống đỡ cuối cùng đến được nơi này, cuối cùng ngã xuống ngựa chết. Hốc mắt Tề Cẩm Vũ như muốn nứt ra, chợt thấy phía trước có mấy chục người đuổi theo. Chỉ có 22 người, toàn thân hắc y, giáp sắt che mặt, ngồi trên lưng ngựa xách đao theo, một thân khí thế bàng bạc. Chỉ có thiếu niên cẩm y dẫn đầu bất đồng giả dạng với bọn họ, tóc đen cao vãn, thoạt nhìn rất trẻ, mặc một kiện áo đen khinh bạc, trước ngực dùng chỉ vàng thêu một đầu rồng giữ mây. "Quân Trường Sinh!" Tề Cẩm Vũ hưng phấn đến đôi mắt đỏ lên, trăm triệu không nghĩ tới tối hôm nay có thể chờ được quốc chủ Yến quốc! Hắn càng không nghĩ rằng tiểu bạo quân không đầu óc như vậy, chỉ dẫn mười mấy người mà dám truy đến đây. Tề Cẩm Vũ vung tay lên, kỵ binh phía sau lập tức bao vây đám người Nhiếp Gia, "Bắt sống cho ta!" Nhiếp Gia nắm dây cương, bên môi sắc cười lạnh nhạt lại tràn ngập hứng thú, hắn lúc trước cũng không nghĩ tới Tề Cẩm Vũ không có đầu óc như thế dám tự mình suất binh tập kích trận doanh. Kỵ binh Tề quốc đã rút mâu bao vây bọ họ, bọn họ bị một ngàn kỵ binh vây quanh, rõ ràng là tử cục đã không thể xoay chuyển trời đất, vậy mà vẫn một bộ vân đạm phong khinh. Đặc biệt tiểu quốc quân kia, chỉ Tề Cẩm Vũ xa xa đối diện, hai ngón tay chặp lại vung lên phía trước, thanh sắc băng liệt, "Bắt sống." 21 Huyền Giáp tùy thời mà động, cuồng đao vừa ra, giết người như vẩy mực, chém đầu tựa hành thư. Đêm nay ở thượng lưu máu chảy vô số, bờ sông Kỳ Lân, Tả tướng quân không rõ đầu đuôi cùng Cơ Giai Dung vào rừng rậm xem xét, hắn vốn định nhìn xem còn người sống hay không, sau khi tiến vào rừng rậm lại bị hình ảnh bên trong làm chấn động đến trước mắt từng trận biến thành màu đen. Trong rừng rậm thây bị chặt đầy đất, hoặc là bị đâm thành con nhím, căn bản không có khả năng có người sống. "Đây là bẫy rập lúc trước Đại vương lệnh ta cùng Tống tướng quân bố trí." Thanh âm Cơ Giai Dung khẽ run giải thích một câu. Trong lòng nàng là rõ ràng, lúc trước bố trí cung nỏ ở trong rừng rậm cũng không nghĩ tới sẽ có lực sát thương lớn như vậy, thế nhưng có thể trong tức khắc khiến hơn một ngàn người chết thảm. Bọn lính bị cảnh tượng huyết tinh trước mắt chấn phát lạnh, trong lòng thầm than, bọn họ tòng quân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua bẫy rập tinh vi như thế, không tốn một binh một tốt, giết trăm ngàn địch. Tả tướng quân từ trong bụi cỏ tìm được một cây nỏ có thể phóng mười mũi tên, cẩn thận ngắm nghía, kinh ngạc cảm thán nói: "Cơ quan tinh vi bực này, trước kia lại chưa từng nhìn thấy." "Là trang bị mà thiết kỵ dưới trướng thống lĩnh dùng, vô duyên với ta và ngươi." Cơ Giai Dung cười cho qua chuyện, nàng khi mới nhìn thấy, cũng bộ dáng chưa hiểu việc đời như Tả tướng quân, cười cười, phất tay lệnh binh lính dọn dẹp chiến trường thu mũi tên về. Tả tướng quân nghe vậy, ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn Cơ Giai Dung. Cơ Giai Dung đối hắn làm thủ thế cắt yết hầu, hạ giọng nói: "Tây Bắc quân xao động bất an cũng không thần phục với vương quyền, Đại vương không có khả năng không biết, nhưng nhìn xem ngài ấy từng để ý chưa? Bất quá là lười phản ứng thôi, ta chỉ cần trung với vương quyền nghe lệnh hành sự là đủ, nếu theo phản tặc, Đại vương một ngày nào đó bỗng nhiên đối phó những con kiến đó, ngươi cảm thấy phản tặc có thể sống sao?" Yết hầu Tả tướng quân căng thẳng, đặc biệt là khi đứng ở giữa sông máu, chấn động gật đầu: "Thuộc hạ minh bạch." Hai người dẫn người đơn giản dọn dẹp chiến trường sau đó hồi doanh, Vân Huy tướng quân trước đó trở về Khải Toàn thành thành cũng không đi theo, trở về mới biết được Đại vương suất binh đi phục kích, trong lòng hắn thấp thỏm, lập tức sai một tiểu đội điều tra, đứng ngồi không yên bồi hồi đứng trước trướng vua. Thân binh tới báo, "Quy Đức tướng quân suất binh đã trở lại!" Vân Huy tướng quân lập tức đi vào trướng Cơ Giai Dung. Tư Không Hàn cũng theo sát sau đó, hắn cau mày, tâm tình có chút vi diệu, quân vương suất binh rời doanh tin binh lại chỉ báo danh hào của Cơ Giai Dung, nhưng có 21 Huyền Giáp ở đó, hắn cũng không quá tin tiểu quốc quân sẽ dễ dàng chết đi. Trên đường Vân Huy tướng quân hỏi tình huống thương vong, thân binh cũng là vẻ mặt không thể tin được, "Tề binh chết 1300, thủ hạ của Quy Đức tướng quân...... Không một người thương vong." Vân Huy tướng quân cùng Tư Không Hàn đều ngẩn ra, sau đó bước chân nhanh hơn. Chiến bào của Cơ Giai Dung nhiễm máu, hai tay chống ở trước sa bàn quan sát địa thế hẻm núi, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng cho an nguy Đại vương. Vân Huy tướng quân vừa đến, Cơ Giai Dung đem tình hình thực tế bẩm báo, Vân Huy tướng quân cả kinh liên tục hít ngược khí lạnh, Tư Không Hàn cắn răng có chút không thẻ tin tưởng, Vân Huy tướng quân lại không chút nghi ngờ, lập tức nói với thân binh: "Thông báo toàn quân." "Đại vương đâu?" Vân Huy tướng quân hỏi. Cơ Giai Dung chỉ sông Kỳ Lân trên sa bàn, "Truy quân giặc rồi." Mặt mũi Vân Huy tướng quân trắng bệch, "Truy, truy ai?! Các ngươi vì sao không theo bảo hộ Đại vương!" Cơ Giai Dung cào nhẹ trên má, "Đại vương không cần chúng ta bảo hộ." Nàng nhớ tới vừa rồi, lúc ở trên đường sông, Đại vương bỏ nàng cùng Tả tướng quân lệnh 21 Huyền Giáp, nàng không phải không muốn đi cùng, mà là đuổi không kịp, chỉ có thể nhìn bóng dáng khí thế muôn vàn của quân vương đi xa. Càng khiến nàng hiểu rõ quân vương tuy còn nhỏ, nhưng không cần người khác lo lắng an nguy, đó là ánh mắt lúc ấy của 21 Huyền Giáp. Tràn ngập thành kính, kính ngưỡng, kính cẩn nghe theo, trung thành. Bao gồm người vẫn luôn đi theo bên người nàng, lão Cửu không coi ai ra gì đó, lúc ấy cũng cung kính thần phục dưới đao quân vương đao, phảng phất hắn chính là tín ngưỡng của 21 người kia. Người có thể khiến Huyền Giáp thuần phục, với hắn mà nói, thì tướng lãnh chỉ biết vướng chân vướng tay. Đại vương dẫn Quy Đức tướng quân đến sông Kỳ Lân không uổng một binh một tốt đã giết chết 1300 địch, lập tức như gió lốc truyền khắp toàn quân, đặc biệt là hai trăm binh lính lúc ấy đi theo, xong việc chỉ tiến đến dọn dẹp chiến trường, ríu rít đem cảnh tượng huyết tinh kia miêu tả một lần, tuy rằng bọn họ chưa thấy quá trình, nhưng tiếng Tề quân kêu thảm thiết cùng với thi thể đầy đất, đủ để bọn họ nước miếng bay tứ tung nói suốt một đêm. Yến quốc cùng Tề quân đối chọi, mặc kệ là ai lĩnh quân, chiến dịch lớn nhỏ đều là trạng thái thắng thảm đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại 800, nhưng trận phục kích này, tới cọng tóc cũng chưa đứt, cho dù là hài kịch cũng không dám diễn như vậy. Mặc dù chỉ là tiểu thắng, trời còn chưa sáng kỳ tích thắng lợi này đã truyền trong quân một cách vô cùng kì diệu. Đó đều là Đại vương bố trí, liền có người nói Đại vương là chân long hạ phàm, Yến quốc nhất định sẽ nhất thống thiên hạ. Cũng có người khịt mũi coi thường, bất quá chỉ là một trận thắng nhỏ, nói không chừng hôn quân kia cố ý ở trước đại quân làm bộ làm tịch, vãn hồi quân tâm đã mất của hắn. Ít nhất, Tư Không Hàn thì cảm thấy như vậy. Quân Trường Sinh là dạng người gì hắn m hiểu quá rõ, hôn quân kia nếu thật sự có mưu lược như vậy, hắn lúc trước sao dám cả gan tạo phản! Đây đều là biểu hiện giả dối Quân Trường Sinh cố tình tạo thôi! Sau đó những người trong quân nghĩ như vậy, mặt bị vả sưng lên. Sáng hôm sau, một tiếng hò hét lảnh lót kích động truyền khắp doanh trại. "Đại vương đã trở lại! Đại vương bắt sống Thái Tử Tề quốc! Đại vương giam giữ Tề Cẩm Vũ!" Vân Huy tướng quân cùng Cơ Giai Dung bị kinh động, không ít binh lính cũng từ trong trướng trào ra, chen chúc chạy ra ngoài xem. Quả nhiên, tia nắng ban mai chiếu xuống một loạt thân ảnh đen như mực, thiếu niên quân vương cùng 21 Huyền Giáp giục ngựa trở về. Trên người bọn họ loang lổ vết máu, nhưng không hề có một tia chật vật, tay áo tiểu quốc quân đều là máu, khí tức giết người vô số ập vào mặt, chấn đến quân tâm run lên, quỳ xuống đất cung nghênh. Trên mặt Nhiếp Gia vô tiếu, trong tay cậu nắm một sợi dây thừng, một đầu khác kéo Thái Tử Tề quốc,chật vật cực điểm, làm trò cười cho toàn quân. "Giam hắn lại, rồi đút miếng nước." Nhiếp Gia túm dây thừng, Tề Cẩm Vũ lập tức lảo đảo hai bước về phía trước, sau đó bị Nhiếp Gia gạt ngã, té xuống chân Cơ Giai Dung. Kia thật là Thái Tử Tề quốc Tề Cẩm Vũ...... Hắn bị bắt...... Đại vương thật sự bắt sống Tề Cẩm Vũ! Giờ khắc này toàn quân yên tĩnh không tiếng động, sau đó bộc phát ra hò hét kịch liệt đinh tai nhức óc! Ai cũng không biết chính mình đang kêu cái gì, chỉ cảm thấy hưng phấn, kích động, đủ loại cảm xúc kịch liệt trộn lẫn vào nhau, nếu như không hô lên chỉ sợ sẽ bị nghẹn đến điên! Bọn họ chỉ cảm thấy, Yến quốc thật sự có hi vọng rồi. Tư Không Hàn nhìn Tề Cẩm Vũ kinh sợ quỳ rạp trên mặt đất trước mắt, không biết vì sao chính mình cũng kinh sợ mà lui về sau một bước. Toàn quân quỳ xuống đất tán tụng Đại vương thần võ, Tư Không Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể theo đám người quỳ xuống. Thân phận Tề Cẩm Vũ rất quan trọng, Cơ Giai Dung không tin được người khác, tự mình đem người này áp xuống. Thời Kham xoay người xuống ngựa, nắm cương ngựa Nhiếp Gia dẫn về trướng vua, nói với Vân Huy tướng quân: " Dính nước, Đại vương mệt mỏi." Vân Huy tướng quân lập tức lĩnh mệnh, đang tính tự mình đi chuẩn bị, chợt nghe một tiếng kêu mềm mại, "Ngươi ôm ta về." Hắn quay đầu, liền nhìn thấy tiểu quốc quân mới vừa rồi ánh mắt còn hung lệ lúc này lại hướng về phía thống lĩnh duỗi hai tay, đôi mắt đong đầy ôn nhu còn lưu ý vị làm nũng nhàn nhạt. Khi thống lĩnh thật sự ôm quân vương xuống ngựa, làm trò trước toàn quân trở về trướng vua, không hề e dè. Vân Huy tướng quân bỗng nhiên nhớ ra, quan hệ giữa Đại vương cùng thống lĩnh, dường như thật sự chưa từng cố tình kiêng dè. Hắn nhìn tướng sĩ còn quỳ trên đất, trong lòng không khỏi hơi không khoẻ, không nói một lời mà đi rồi. Đến tận đây, lúc trước không phục bất mãn, một khắc nhìn Tề Cẩm Vũ bị Đại vương một đường kéo về kia, hận không thể tát vào mặt mình hai bạt tay thật lớn. Nhiếp Gia bị Thời Kham ấn vào trong nước tắm rửa sạch sẽ, đến móng tay dính đầy vết máu cũng rửa sạch sẽ sau đó mới ôm cậu lên giường. Nhiếp Gia đúng thật có chút mệt mỏi, chém giết cả đêm, lại vòng đi Lộc Đài một chuyến, lúc này gối lên trên đùi Thời Kham được hắn lau tóc bỗng có chút buồn ngủ. Vân Huy tướng quân cảm thấy thời gian không sai biệt lắm để cho người thông truyền vào trướng vua, thấy một màn hai người nhĩ tấn tư ma, tức khắc không dám nhìn nhiều, cúi đầu nói: "Đại vương, với Tề Cẩm Vũ vi thần đã phái người trông coi nghiêm mật. Nhưng Tề Cẩm Vũ dẫu sao võ nghệ cũng cao cường, vi thần sợ người phía dưới xảy ra sự cố, liệu có nên để Huyền Giáp hộ vệ trông giữ thì tương đối thỏa đáng hơn không?" " Một người bị dọa cho vỡ mật rồi, không cần trông, hắn không dám trốn." Thời Kham hờ hững nói. Nhiếp Gia nhắm mắt nói: "Nghe chưa? Đi ra ngoài đi." Vân Huy tướng quân muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng thấp giọng nói: "Đại vương cùng thống lĩnh có tình, vi thần đã biết cũng thôi. Nhưng trước mắt dù sao cũng đang trong quân, Đại vương vừa mới lập hạ uy vọng, người phía dưới sẽ có người nói ba bàn bốn, Đại vương có nên......" Hắn còn chưa nói xong, đã nghe tiểu quốc quân kiêu căng hừ ra một tiếng cười lạnh: "Bổn vương cùng ái nhân ở đâu, làm gì, còn cần người khác đồng ý nữa à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]