Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Lam
Binh lính ở trại tập trung chừng trăm người, nhưng Quân Trường Duyệt sau khi xem cho ba người đã bị dọa đến nổi rời khỏi trại tập, nhất nhất không chịu xem bệnh, chỉ gọi người nhanh xử lý đám binh lính nhiễm ôn dịch, sau đó vội vàng che mặt trốn về Tây Bắc vương phủ sai người chuẩn bị lượng lớn nước tắm rửa toàn thân thật sạch sẽ.
Chỉ cần tưởng tượng đến hắn vừa rồi ở chung với hơn một trăm người nhiễm ôn dịch, trong lòng hắn đã hồi hộp không ngừng, da đầu tê rần.
Ở thời đại này, ôn dịch từ trước đến nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, rất ít y giả có thể kịp thời nghiên cứu ra biện pháp giải quyết dịch chứng, mặc dù là Quân Trường Duyệt trong lúc nhất thời cũng không thể ra sức. Như vậy lúc đầu thừa dịp người nhiễm ôn dịch không nhiều lắm, chỉ có thể thông qua giết người để khống chế.
Dưới loại tình huống này, thà rằng giết lầm cũng không thể buông tha.
Vân Huy tướng quân cùng mấy tướng lãnh ở đây nghe xong mặt cắt không còn hột máu, ôn dịch......? Thật sự là ôn dịch!
Mấy tướng lãnh vốn dĩ trong lòng bất mãn đối với việc Đại vương giết người lung tung, nghe Quân Trường Duyệt nói xong nhất thời ý thức được tính nghiêm trọng, buổi sáng Đại vương đã phân phó, bọn họ kéo dài tới mặt trời lặn vẫn chưa giết một ai, cũng không biết cả ngày tốn công vô ích như thế lại có người nào lây bệnh hay không!
Mấy vị tướng lãnh đối với quân vương trẻ tuổi sát phạt quyết đoán bởi vậy sinh ra một nhận tri mơ hồ, một roi của Tây Bắc vương, không oan, hoặc là nói những người như bọn họ nên bị đánh một roi. Nếu không phải Đại vương nhìn xa trông rộng, còn không biết trong tương lai Khải Toàn thành phải chết bao nhiêu người!
"Chuyện này đừng lộ ra ngoài nhiễu loạn quân tâm." Tư Không Hàn ở một bên lạnh lùng nói. Hắn lúc trước còn cảm thấy tiểu quốc quân vào thành đã giết người, vừa lúc để Tây Bắc quân nhìn hôn quân tàn bạo là thế nào, không nghĩ tới hắn lại biết Khải Toàn thành có ôn dịch...... Sao có thể trùng hợp như vậy!
Chuyện này là đại sự, kịp thời ngăn chặn ôn dịch lan tràn, tương đương cứu toàn bộ Khải Toàn thành, nếu quân sĩ mà biết, ở trong lòng bọn họ bạo quân vẫn là bạo quân sao?
Đối với những lời này của Tả tiên phong các tướng lĩnh cũng gật đầu đồng ý, không nghĩ nhiều, dù sao nếu toàn quân biết trong Khải Toàn thành có ôn dịch, đến lúc đó quân tâm đại loạn làm sao chống đỡ Tề quốc xâm chiếm?
Vì thế trước khi ánh hoàng hôn tan hết, 107 binh lính nhiễm bệnh bị giết ngay tại chỗ, thi thể liên tiếp vận chuyển ra khỏi thành, trực tiếp đốt cháy ở ngoài thành. Các tướng lĩnh biết đây là biện pháp duy nhất trước mắt, nhưng quân sĩ không biết. Tuy rằng hơn một trăm người này xử lý kín đáo, nhưng làm việc vội vàng rốt cuộc vẫn truyền ra ngoài, toàn bộ Khải Toàn thành thành đều tràn ngập căm hận đối với bạo quân!
Chỉ mới đây thôi, hắn ta đã giết một trăm người...... Mạng người đối với hắn là cái gì? Hắn tới Khải Toàn thành làm gì? Vì tự mình đưa gả Giai Dung quận chúa (?)? Hắn là quốc chủ, là vương Yến quốc, vì sao lại đối đãi với con dân của mình như vậy!
Màn đêm buông xuống, cuối cùng Quân Trường Duyệt cũng rửa sạch hơn lo âu trong lòng mới chịu đi ra, lúc này mới nhớ tới gọi người quay lại làm chút biện pháp dự phòng.
"Đi đến những nơi binh lính sinh hoạt đặt chút rượu cùng huân ngải hôi, nhớ rõ nói với Tả tiên phong, những người từng tiếp xúc với những binh lính đó cũng phải chú ý chặt chẽ mấy ngày gần đây có xuất hiện bệnh trạng gì không, nhất định không thể qua loa." Quân Trường Duyệt nói cho một đốc quân.
Đốc quân sắc mặt xấu hổ, "Điện hạ, Đại vương sớm đã phân phó mọi thứ, những đồ vật sinh hoạt mà binh lính nhiễm bệnh từng dùng đều đem đi đốt hết, người có quan hệ với bọn họ cũng phái người lưu ý nửa canh giờ sau rồi báo, ngài yên tâm, Khải Toàn thành xem như tránh thoát một kiếp, nếu không có Đại vương phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng."
Đốc quân còn đang cảm khái, Quân Trường Duyệt lại hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, hắn tiếp nhận chén thuốc phòng ôn dịch xâm thể đã được hạ nhân nấu cho, không vui nói: "Vương huynh từ Đan Dương Quận trở về chưa?"
" Dạ, Đại vương vừa trở về không lâu, đang ở chính sảnh của vương phủ cùng các tướng quân thương nghị dịch bệnhở Đan Dương Quận." Đốc quân trả lời.
Tóc Quân Trường Duyệt còn ướt, nghe xong lập tức đứng dậy đi chính sảnh.
Khải Toàn thành tuy rằng là thành trì biên quan nhưng sự phồn vinh dồi dào không chút nào thua Trác Lộc vương thành nơi thiên tử ở, Tây Bắc vương phủ cũng là đình đài thủy tạ tráng lệ huy hoàng, tuy rằng là tiểu quốc trong chiến loạn, nhưng dầu sao vương phủ cũng là vương phủ, so với Tề quốc keo kiệt thì Yến quốc lại giàu có.
Giữa chính sảnh nhàn nhạt hương gỗ đỏ, mùi hương yên lặng, làm nôn nao trong lòng giảm bớt không ít.
Nhiếp Gia nằm nghiêng ở trên ghế dài, một tay đặt lên mắt chợp mắt một lát, hơn mười người địa vị tướng lãnh kề bên cậu báo cáo tiến độ phong tỏa Đan Dương Quận. Lúc này trải qua chuyện Khải Toàn thành giải quyết ôn dịch, bất mãn trong lòng các tướng lĩnh đối với quân vương đã mất, tuy còn không đến mức ngũ thể đầu địa(?(, nhưng thái độ hoặc nhiều hoặc ít đã có một tia kính trọng.
(?): Danh từ Hán Việt gọi là "ngũ thể" hay "ngũ luân", gồm có đầu, hai tay và hai gối. Khi lễ lạy, cả năm vóc này đều phải chạm đất, gọi là cách lạy "năm vóc chạm đất" (Ngũ Thể Đầu Địa). Đây là cách lễ lạy cung kính nhất trong các cách lễ lạy của người Ấn thời xưa, được tín đồ Phật Giáo sử dụng để lạy Phật, lạy chư tăng, từ ngày Phật còn tại thế cho đến ngày nay đều thống nhất hành trì như vậy.
Các tướng lĩnh báo xong, tiểu quốc quân vẫn nhắm hai mắt trầm mặc, không nói một lời, hô hấp kéo dài, nhưng giữa mày ẩn chứa lạnh lẽo hờ hững khiến mọi người đều biết cậu không có ngủ.
Lúc này Vân Huy tướng quân lên tiếng nói: "Ôn dịch là từ Đan Dương Quận truyền đến Khải Toàn thành, nghĩ đến Tề quốc lúc trước hẳn là chúng ta đã trúng kế."
Nói xong mặt già của Vân Huy tướng quân đỏ lên, hiện tại Đan Dương Quận rõ ràng là bẫy rập của Thái Tử Tề quốc, hắn vậy mà còn cùng Tả tiên phong mượn đại thắng giương cờ hiệu về Trác Lộc báo cáo công tác, đây thật là...... Quá mất mặt.
"Tình hình bệnh dịch ở Đan Dương Quận đã không thể khống, binh lực đóng ở Đan Dương Quận rút về hai vạn, hiện giờ còn hơn một ngàn sĩ binh hư hư thực thực nhiễm ôn dịch, bá tánh càng nhiều là vô số kể. Hiện tại tuy rằng đã phong tỏa Đan Dương Quận, nhưng nếu là ôn dịch, khó bảo toàn sẽ không liên lụy Khải Toàn thành, có tàn sát dân trong thành hay không mong Đại vương sớm ngày định đoạt." Một phó tướng lấy cớ khuyên nhủ.
Tiếp theo một đạo thanh âm hung hăng tục tằng xì một tiếng khinh miệt, nổi giận mắng: "Tề Cẩm Vũ kia không chỉ âm hiểm mà còn ngoan độc, bá tánh con dân của mình cũng không để ý, còn đệ tin rằng muốn cưới Giai Dung quận chúa liên hôn ngừng chiến với Yến quốc, vô sỉ đến cực điểm!"
Hắn rống một tiếng này, nhưng thật ra đang nhắc nhở Vân Huy tướng quân cùng Tư Không Hàn, hai người nhíu mày hỏi: " Liên hôn?"
Chuyện này Nhiếp Gia có biết, Giai Dung quận chúa là đích nữ của Cơ Chính Vũ, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở biên quan nên biết chút quyền cước, ngẫu nhiên sẽ lên chiến trường. Dung mạo nàng tuyệt sắc, khiến Thái Tử địch quốc Tề Cẩm Vũ lưu luyến mãi không thôi, sau khi Vân Huy tướng quân cùng Tư Không Hàn luân hãm Đan Dương Quận trở về Trác Lộc không lâu Tề Cẩm Vũ liền gửi tin đến Khải Toàn thành nói rằng muốn hòa thân ngừng chiến.
Mà người hắn muốn hòa thân, đương nhiên chính là Cơ Giai Dung.
Ở nguyên thế giới ôn dịch lan tràn, khiến Khải Toàn thành nguyên khí đại thương, địch quốc có thỉnh cầu như vậy, Khải Toàn thành vô lực phản kháng, chỉ có thể đem Cơ Giai Dung đưa vào trong trướng Tề Cẩm Vũ hy vọng có thể tranh một hơi thở dốc. Tề Cẩm Vũ ra tiền tuyến vốn dốc hết sức lực biểu hiện cho Đại vương Tề quốc xem, sao có thể thật sự sẽ vì một nữ nhân từ bỏ thịt mỡ sắp đến miệng?
Tính cách của Cơ Giai Dung hoàn toàn tương phản bộ dạng của nàng, ai cũng không nghĩ đến nàng vừa đến trướng Tề Cẩm Vũ cả đêm, ngày hôm sau đã trộm một cây đao nhỏ đâm chết Tề Cẩm Vũ, bản thân mình trong quá trình đào vong bị mũi tên của quân Tề bắn chết, hương tiêu ngọc vẫn.
Tề Cẩm Vũ chết khiến quân Tề đại loạn, tạo cơ hội tốt nhất cho Khải Toàn thành. Trong lúc Quân Trường Duyệt nghiên cứu ra phương thuốc trị ôn dịch, đại quân Nam Di thiết kỵ Quân Trường Sinh phê tấu đi chi viện cũng vừa tới, Khải Toàn đầy máu sống lại. Sau đó đệ nhất mãnh tướng Triệu Vô Thương của Tề quốc chạy tới Lộc Đài, đề đao lên ngựa khiêu chiến Khải Toàn thành, cùng Tư Không Hàn đại chiến hai trăm hiệp cuối cùng bị đánh ngã xuống ngựa, Tư Không Hàn nhất chiến thành danh lại lãnh quân tàn sát Lộc Đài, báo thù cho Giai Dung quận chúa, thắng được một mảnh quân tâm.
Xong việc bá tánh Khải Toàn thành đương nhiên cũng không quên ca tụng Giai Dung quân chủ hy sinh, sau khi Tây Bắc quân chiếm lĩnh Lộc Đài, liền đem Lộc Đài sửa thành mộ của Giai Dung, lấy đó tế cho hy sinh trung nghĩa của quận chúa.
Bất quá Nhiếp Gia lại cảm thấy, Cơ Giai Dung chắc chắn không phải tự nguyện hy sinh, ngày hôm sau nàng đã giết chết Tề Cẩm Vũ, chả lẽ không suy xét đến nguy cơ trùng trùng của Khải Toàn thành sao, đủ để thấy được, nàng kỳ thật là muốn kéo toàn bộ Khải Toàn thành chôn cùng mình!
Phó tướng kia lại lải nhải nói Tề Cẩm Vũ muốn hòa thân thêm lần nữa.
Vân Huy tướng quân nghe xong tất nhiên vẻ mặt phẫn nộ, binh lực của Khải Toàn thành không đủ, đặc biệt là sau khi Tư Không Hàn chết, đối với Tề Cẩm Vũ thì không thể cứ phòng thủ kiên cố, đánh hạ Khải Toàn thành chỉ là chuyện sớm muộn, Thái Tử một quốc gia như hắn sao có thể thả thịt mỡ không ăn đột nhiên đưa ra lời hòa thân gì đó, quả thực là đánh rắm!
Tư Không Hàn lại trầm ngâm một hồi, ngưng trọng nói: "Vi thần cảm thấy, đây cơ hội tốt. Tề Cẩm Vũ nếu thực sự có ý hòa thân, vừa lúc cho chúng ta có cơ hội giấu tài. Hắn nếu chỉ muốn quận chúa, thì cứ đưa cho hắn, có khó gì. Đêm dài đằng đẵng, quận chúa nếu có thể đâm một nhát giết chết hắn, quân Tề nhất định đại loạn!"
Không ai nói chuyện, chính như Tả tiên phong nói, Tề Cẩm Vũ sắc lệnh trí hôn cho bọn họ như vậy quả thật là một cơ hội tốt khó có được, nếu có thể lợi dụng thạt tốt, đánh hạ Lộc Đài không phải hy vọng xa vời! Mà hiện tại Triệu Vô Thương cũng không ở trong quân, Thái Tử nếu như chết, quân Tề tất nhiên tán loạn.
Vì thế có hai người phụ họa, cảm thấy lời Tả tiên phong nói có lý, đây xác thật là cơ hội trời cho.
Vân Huy tướng quân không cao hứng cho lắm, miệng giật giật, nhưng thấy tiểu quốc quân còn đang trầm mặc chợp mắt, liền không nói gì.
Các tướng lĩnh ở chính sảnh đều tán đồng lời nói của Tư Không Hàn, thật lâu sau, mới nghe tiểu quốc quân nói nhẹ nhàng bâng quơ: " Vậy sau khi Tề Cẩm Vũ chết, ngươi nghĩ Giai Dung quận chúa thoát thân như thế nào?"
Mọi người nghe xong ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, bởi vì từ lúc bắt đầu bọn họ chính là ôm ý nghĩ muốn Giai Dung quận chúa hy sinh ở trận doanh quân địch. Tư Không Hàn trong lòng cười lạnh, hài tử quả nhiên chỉ là hài tử, đánh giặc còn tưởng rằng là chơi trò chơi? Có chút hy sinh là tất yếu, hy sinh nhưng giảm bớt nhiều tử thương hơn.
"Cơ Chính Vũ, Tề Cẩm Vũ muốn nữ nhi ngươi, ý của ngươi như thế nào?" Nhiếp Gia chi chậm rãi mở to mắt, ánh mắt hờ hững lạnh lẽo.
"Nếu có thể giải nguy khốn cảnh của Khải Toàn thành, thần nguyện nhịn đau bỏ người yêu thườn để cho Giai Dung hòa thân." Cơ Chính Vũ vội vàng nói.
Nhiếp Gia nhìn một đám nam nhân trước mắt, môi mỏng khẽ nở một tràn cười lạnh: "Nhưng Bổn vương chưa bao giờ nghĩ đến, nam nhân Yến quốc đã uất ức vô năng đến độ phải dùng nữ nhân tới chắn tai ương, Yến quốc như vậy, không bằng vong. Chiến sự lại muốn dựa vào hy sinh nữ nhân mới có thể tranh thủ tiên cơ, cần đám nam nhân các người có tác dụng gì?"
Các tướng lĩnh tức khắc mặt đỏ tai hồng, đặc biệt Tư Không Hàn là người đề nghị, trong mắt nổi lửa không thôi thở hổn hển nói: "Vậy Đại vương nói phải làm như thế nào."
"Phải nghênh chiến, đánh tới khi bọn chúng phục!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.