Editor: Gấu Lam
Tròng mắt Thời Kham khẽ run, hơi thở nóng rực, đem người ôm thật chặt vào trong ngực.
"Có ngươi, ta mới có linh hồn." Nhiếp Gia thật sự cực kỳ yêu hắn, thời thời khắc khắc đều nhịn không được hướng hắn bày tỏ tình ý của mình. Cậu nắm ngón tay Thời Kham vuốt ve khớp xương, thanh âm ôn nhu vang ở bên tai hắn, rung động lòng người.
Thời Kham trở tay nắm lấy tay cậu bao trong lòng bàn tay, dán môi khẽ hôn lên cạnh tai, hô hấp nóng rực ùa vào trong cổ cậu, "Ta trước kia chưa bao giờ nghĩ có thể ở bên ngươi."
Mười tám năm qua, hắn và tiểu quốc quân làm bạn từng ngày lớn lên, không phải không dám hy vọng xa vời, mà là chưa bao giờ có ý niệm đi quá giới hạn. Lúc này tình cảm vô bờ bến trỗi dậy, bắt đầu từ hai tháng trước khi vừa trở về Trác Lộc, khoảnh khắc nhìn lên Huyền Vũ đài đó, phần tình cảm này tới cuộn trào kịch liệt, không hề dự triệu, cơ hồ làm hắn trở tay không kịp. May mà, vương của hắn tựa hồ cũng giống hắn.
Người thật sự có linh hồn là hắn.
Nhiếp Gia ủ trong lòng Thời Kham cùng hắn nhĩ tấn tư ma một hồi lâu, trau dồi tình cảm, giống hai con thú đang hừng hực nhau.
"Đây là cái gì?" Hai người nói chuyện với nhau, lúc này Thời Kham mới chú ý thứ lành lạnh ở trên cổ tay mình.
Hắn nâng cổ tay nhìn, Nhiếp Gia hoảng sợ: "Cẩn thận!"
Ngay khi vừa quát đã bị nội lực của Thời Kham kích phát, cương châm nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355278/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.