Hạ Văn Xuyên không ngờ đến cô lại dở chiêu này ra, cho dù anh đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn thì đối mặt với bài gào thét này cũng tắt nứиɠ. Trước kia thỉnh thoảng cô cũng cáu kỉnh như vậy, nhưng gặp tình huống này anh sẽ không chút nương tình trực tiếp bịt miệng nhóc con này lại, ép cô nín khóc. 
Vậy mà không hiểu sao hiện tại nhìn cô la khóc om sòm, Hạ Văn Xuyên không chỉ không nỡ ra tay lại còn cảm thấy cô như thế này rất đáng yêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Hai người cứ vậy một người nằm sấp, một người gào khóc khản cả cổ, hai mắt nhìn nhau, giằng co hồi lâu. 
“Được rồi. Nín.” 
Hạ Văn Xuyên cau mày, do dự một chút, liền vuốt vuốt tóc cô xem như an ủi. Hai ngày nay anh không ngủ, không ăn cơm, vừa hay tin lập tức đến tìm cô, bản thân anh còn chưa phát cáu, vậy mà cô đã ở đây la khóc như thể ủy khuất lắm, thế này có thể tính là kẻ ác cáo trạng trước không? 
“Oa oa oa oa…” 
Hạ Miên Miên khóc đến nức nở, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác bi thương, uất ức, còn cật lực giãy giụa, vừa khóc vừa quở trách anh: 
“Trói thì trói, sao còn cột cả lưng và người? Nằm như thế này ép xuống vừa đau vừa khó chịu. Anh nặng như thế còn đè ên tôi. Hu hu hu tay và cổ tay của tôi sắp bị anh đè gãy rồi.” 
Hạ Văn Xuyên: … 
Khóc thê thảm vậy mà vẫn có thể nói được rõ ràng, rành mạch nhỉ, coi như em lợi hại. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-la-mot-ga-co-chap-cuong-em-gai/978348/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.