Hạ Văn Xuyên tuyệt đối không cảm thấy cầu đùa nhạt nhẽo này buồn cười chút nào, lạnh mặt đáp: “Trước đó đầu em ấy chảy rất nhiều máu.” 
Mạc Nhất Uy thấy trò đùa của mình không được hưởng ứng, lập tức thu lại bộ dạng cà lơ cà phất, cũng không hỏi nguyên nhân cô bị thương, chỉ ôn tồn hỏi hỏi Hạ Miên Miên: 
“Có chóng mặt hay buồn nôn không?” Hạ Miên Miên lắc đầu: 
“Không ạ.” 
Mạc Nhất Uy cười nói: 
“Vậy thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng vì lý do an toàn, em vẫn nên đi chiếu chụp lại một lượt.” 
Bởi vì có viện trưởng bảo kê, cho nên các thủ tục khám bệnh đều được hoàn tất nhanh chóng. Hạ Văn Xuyên không yên lòng, thuận tiện cho Hạ Miên Miên làm kiểm tra sức khỏe tổng quát. 
Hạ Miên Miên vốn đã đói mờ mắt, lại bị dằn vò cả ngày, toàn thân mệt mỏi, thần kinh tê liệt chẳng còn hơi sức mà giằng co với Hạ Văn Xuyên, cả người tựa vào vai anh, tùy ông anh này muốn tha mình đi đâu thì tha. 
Hạ Văn Xuyên bị em gái hết dựa lại tựa đến mức áo nhăn thành nếp, cũng chẳng nói lời nào, tùy ý cô giở thói lười biếng. Trở lại văn phòng của Mạc Nhất Uy, anh ta đưa cho Hạ Miên Miên một cái sandwich, là điểm tâm chiều của anh ta. 
Cô đương nhiên không khách khí, gặm lấu gặm để, đến mức miệng phình lên giống hệt một con hamster. Các kết quả kiểm tra khác phải đợi một lúc, riêng kết quả chụp CT đầu được Mạc Nhất Uy nhanh chóng đem đến: 
“Từ ảnh chụp CT 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-la-mot-ga-co-chap-cuong-em-gai/236168/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.