Đầu lưỡi hồ ly thật dịu dàng, lướt trên làm da khiến người hơi nhột.
Mộ Lâm không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha ha!"
Tiếng cười làm Hứa Phong bừng tỉnh: "..." Mình đang làm cái gì vậy? Hắn sửng sốt một giây, lắc đầu: "Thuộc tính vạn nhân mê của nhân vật chính thật đáng sợ! Tỉnh lại! Tỉnh lại!"
Nhưng có nên tiếp tục chuyện này không. Hứa Phong đánh cuộc cái mặt già, mặc kệ lễ tiết liếm lên mặt "nhân vật chính" vài lần, biểu đạt quyết tâm ôm đùi vàng của hắn.
"Được rồi được rồi, đừng liếm!" Mộ Lâm cười đến nỗi không thở nổi, ôm hồ ly trên vai vào trong ngực.
"Vậy cùng đi đi."
Hạ Vô Cùng: "Đi."
Hoắc Nguyên Bảo làm người hầu nhỏ, đành phải đi theo sư huynh tới thao trường. Dọc đường đi, hắn trơ mắt nhìn Hứa Phong làm nũng trong ngực Mộ Lâm, trong lòng rất không vui.
Hứa Phong lại vui muốn chết rồi, mở to mắt nhìn khung cảnh xung quanh --- thao trường rất lớn, phần lớn đệ tử mặc thanh sam là đệ tử ngoại môn, tư chất bình thường, có lẽ cả đời cũng không thể tiếp xúc với kiếm pháp có trình độ cao thâm; số ít đệ tử nội môn mặc bạch y, eo đeo đai bạc, chân đi giày đen đạp mây mà đến, chính là nhân tài ưu tú nhất của đại hội thử kiếm lần này, sau khi nhập môn sửa họ theo kiếm chủ.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ.
Hứa Phong nhớ rõ, dưới trướng Hạ Vô Cùng có ba đệ tử nội môn, tức đùi vàng Hoắc Lĩnh của hắn, thiếu niên thấp bé Hoắc Nguyên Bảo, cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cuong-long-xu/1144683/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.