Cuộc họp kết thúc, tất cả đều vụng trộm thờ phào, bị bản mặt lạnh như tiền của tổng giám đốc nhìn chằm chằm đúng là cảm giác lượn một vòng quỷ môn quan.
Từng người lần lượt rời đi, Hạ Văn Xuyên mới từ tốn rút bật lửa trong túi quần, rút một điếu thuốc, đưa cho Phương Cần, mình cũng lấy một điếu, châm lửa, hút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Cần chậm rãi nói cảm ơn, cúi đầu hút thuốc.
Hai người đều trầm mặc không nói, lẳng lặng trầm ngâm.
Từ khi Hạ Văn Xuyên tiếp nhận Hạ thị, Phương Cần vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, mặc dù cường độ công việc cao, nhưng lương thưởng cũng vô cùng tương xứng, đối với cấp dưới, Hạ Văn Xuyên luôn cực kỳ hào phóng, sòng phẳng.
Bởi vì làm cộng sự trong khoảng thời gian dài, cho nên Phương Cần ít nhiều cũng nhìn ra được chuyển biến cảm xúc của Hạ Văn Xuyên ví dụ như khi tức giận, lúc vui vẻ.
Hôm nay vừa vào công ty, Hạ Văn Xuyên đã nghiêm mặt, cả người tỏa ra sát khí, chứng tỏ tâm tình anh ta đang vô cùng không tốt. Nhưng sự không vui này chắc hẳn không phải do công việc, mà xuất phát từ việc nhà.
Quả nhiên, hút thuốc xong, giọng Hạ Văn Xuyên mang theo chút do dự, nói: “Bình thường… anh … làm gì để lấy lòng vợ?”
Phương Cần năm nay 36 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, trước lúc kết hôn ông chủ trực tiếp tặng một căn hộ cao cấp tọa lạc ngay trung tâm thành phố, xém chút khiến cả nhà họ Phương sướng đến phát rồ, nước mắt lưng tròng dặn Phương Cần nhất định phải hết mực trung thành, tận tụy với ông chủ tốt đốt đèn cũng không kiếm được này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những năm gần đây, Phương Cần làm việc cẩn trọng, hiệu quả, chịu nhiều thiệt thòi, mệt nhọc cùng Hạ Văn Xuyên đánh đông dẹp bắc, hiện tại ông chủ tốt nhà mình đau đầu, lo lắng về việc lấy lòng “nóc nhà” anh ta đương nhiên muốn tận tâm giúp boss giải ưu.
Phương Cần chân thành suy nghĩ hồi lâu xem bình thường mình nịn “nóc nhà” như thế nào?
“À…” Phương Cần phun một ngụm khói, nói: “Hạ tổng, thủ đoạn lấy lòng vợ của tôi, sợ không thích hợp trong trường hợp của anh.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, gõ gõ điếu thuốc xuống gạt tàn trên bàn, nói: “Nói xem.”
Phương Cần chống tay lên bàn nói: “Cách lấy lòng vợ tôi hữu dụng nhất chính là chuyển tiền, số tiền chuyển cho cô ấy càng lớn, cô ấy càng vui vẻ.”
Hạ Văn Xuyên: …
“Nếu đối phương không thích tiền thì sao?”
Nhóc ở nhà nghe chừng cũng không quá thích tiền, tiền tiêu vặt mỗi tháng anh chuyển cho cô, cô còn chẳng động đến, cho nên hiện tại nếu chuyển cho cô một khoản tiền lớn, đoán chừng cũng không lấy lòng được cô.
“Người bình thường chỉ có mỗi chiêu này thôi à?” Hạ Văn Xuyên nghi hoặc hỏi.
Phương Cần hút xong điếu thuốc, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn, xo xoa tay nói: “Muốn lấy lòng đối thượng, phải dựa trên tiền đề cụ thể. Tỉ như chỉ đơn thuần muốn lấy lòng, hay bởi vì tâm tình cô ấy không tốt, nên anh muốn dỗ dành cô ấy vui vẻ, hay anh đang làm sai chuyện gì, chọc cô ấy tức giận nên muốn xin tha thứ.”
Hạ Văn Xuyên day day ấn đường, không nghĩ đến chỉ lấy lòng người khác thôi mà phức tạp như thế, trường đại học hiện nay toàn dậy mấy lý thuyết kinh tế suông, đáng nhẽ nên mở một khoa chuyên dạy về học thuyết yêu đương, những vấn đề phải đối mặt khi yêu, nguyên nhân và cách giải quyết mới đúng. Nghe ra còn thiết thực hơn.
Phương Cần lại tiếp tục nói: “Bình thường tôi muốn dỗ dành bà xã đều chuyển tiền cho cô ấy, còn nếu làm sai chuyện gì, muốn xin cô ấy tha thứ, thì chủ động quỳ bàn phím.”
Một câu “quỳ bàn phím” Phương Cần nói ra vô cùng bình thản, tự nhiên, nhưng lại khiến tổng giám đốc Hạ hô mưa gọi gió chấn động một phen.
“Quỳ bàn phím?” Hạ Văn Xuyên không thể tin nổi nhìn anh chàng trợ lý mặt sắt của mình, sau đó cúi đầu nhìn đầu gối mình.
Phương trợ lý thấy boss thoáng bối rối vuốt vuốt đầu gối, lại bồi thêm: “Ha ha ha, đại trượng phu co được giãn được, mà bàn phím nhà tôi tương đối phẳng, quỳ không đau lắm.”
Còn có cả kinh nghiệm quỳ bàn phím luôn???
Hạ Văn Xuyên vốn ôm mớ tâm tình rối não đến hỏi Phương Cần, không ngờ thỉnh xong cao nhân chỉ dạy, thậm chí còn cảm thấy mơ hồ hơn. Bây giờ phụ nữ đều thích đàn ông quỳ bàn phím à?
Chẳng lẽ anh cũng phải quỳ bàn phím?
Hạ Văn Xuyên vừa nghĩ đến tình cảnh kia đã cảm thấy bộ xương khô của mình vụn vỡ từng mảnh.
Phương Cần không hổ là người dày dặn kinh nghiệm, thấy sắc mặt Hạ tổng nhà mình, lập tức hỏi: “Ông chủ, không phải anh muốn lấy lòng Hạ tiểu thư đó chứ?”
Liên quan đến tình cảm của Hạ Văn Xuyên dành cho Hạ Miên Miên, trong lòng anh ta sớm đã có suy đoán. Từ tất cả những dấu vết nhỏ nhặt ngày thường lập tức có thẻ nhìn ra ông chủ đối với em gái rất đặc biệt, nhưng anh ta vẫn không dám chắc chắn, chỉ sau lần Hạ Miên Miên bỏ trốn, lại nhìn thấy thái độ kích động của Hạ tổng, từ khi làm việc với Hạ Văn Xuyên đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta thấy ông chủ lý trí đến lạnh lùng của mình nổi giận như thế. Vì vậy có thể chắc chắn phán đoán trong lòng.
Hạ Văn Xuyên hút thuốc xong, lại châm thêm một cây nữa: “Sau khi công khai bức ảnh kia xong, cô ấy vẫn còn tức giận, hờn dỗi với tôi.”
Hạ Văn Xuyên nói đến đây lại thấy bực bội. Hạ Miên Miên học cái gì không học, lại học được thói hờn dỗi bên ngoài, tức giận cũng không thèm nói với anh, cứ thế đơn phương chiến tranh lạnh. Bình thường gặp mặt luôn mặt nặng mày nhẹ, thấy anh cũng ngó lơ không chào, ban đêm lúc ngủ còn quá đáng hơn, nhất định không cho ôm một cái, đương nhiên sức cô không bằng anh, vật lộn một hồi thì đành bó tay chịu trói. Nhưng đến lúc muốn nói lời tình tứ thì ai đó trực tiếp giả chết, nằm im bất động, thành công dìm sự hăng hái của anh xuống hồ băng.
Phương Cần ngẩn ra, nói: “Không phải cô bé nói không ngại sao?”
“Cô ấy cho rằng tôi tâm cơ, gian dối, cố tình giấu diếm cô ấy.” Hạ Văn Xuyên phum một ngụm khói, bất đắc dĩ thở dài.
“Ặc…” Điểm này Phương Cần cũng không biết phản bác thế nào, hai tấm hình kia, ngày đó đúng là cậu chủ đích thân hạ lệnh lưu lại.
“Hay là anh đưa cô ấy ra ngoài chơi? Dạo phố, du lịch.” Phương Cần nghĩ nghĩ, miễn cương đề xuất một số lý do hợp lý.
Hạ Văn Xuyên cười lạnh: “Lịch trình công tác của tôi hiện anh là người nắm rõ nhất. Anh xem xem có thể sắp xếp vài ngày nghỉ được không?”
“Ặc… đến sang năm anh cũng không có ngày nghỉ đâu.” Phương Cần cắn răng, tàn nhẫn nói ra hiện thực.
Hạ Văn Xuyên: …
Không thể đưa cô ấy đi ra ngoài chơi, vậy thì đành đưa cô bé đi ăn sau đó xem phim vậy? Lần trước đưa cô nhóc đi xem phim, cô ấy xem chừng rất vui, hình như cô ấy còn cực kỳ thích ăn lẩu, lần đó sau khi đi ăn lẩu cùng Chu Khả Nhi xong, thì ôm rịt điện thoại tám chuyện điện thoại với cô ta. Thái độ so với ông anh như anh đây còn nhiệt tình, thân thiết hơn.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Văn Xuyên lại cảm thấy thật phiền lòng.
Anh ta lấy điện thoại, mở Wechat, gửi cho Chu Khả Nhi một tin nhắn thoại: “Tránh xa em gái tôi một chút.”
Chưa đầy vài giây, Chu Khả Nhi lập tức đáp trả lại: “Dựa vào cái gì?”
Hạ Văn Xuyên: “Cô phiền phức.”
Chu Khả Nhi: “Tôi đi phiền em gái anh, em gái anh còn vui vẻ để tôi làm phiền đó, Hạ tổng. Chẳng như kẻ nào đó.”
Hạ Văn Xuyên tức giận đến nỗi kém chút ném điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phương Cần nói: “Tối nay có lịch trình gì không? Nếu không quan trọng thì bỏ qua.”
Phương Cần tàn nhẫn cự tuyệt: “Không thể, hôm nay anh có cuộc hẹn ăn cơm với Tổng giám đốc Từ thị. Ông ta đã về nước được hai ngày. Thời gian cấp bách, rất nhiều người muốn gặp anh ta nhưng đều không hẹn được.”
Hạ Văn Xuyên: …
Bởi vì không thể sắp xếp thời gian hẹn hò, sắc mặt Hạ Văn Xuyên cả ngày đen kịt như đít nồi, dọa mấy tay quản lý trong công ty sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu, còn tưởng mình làm việc không ổn sắp bị tống cổ khỏi công ty.
Gọi điện thoại không nghe, gửi tin nhắn không rep, lần đầu tiên trong đời Hạ Văn Xuyên phát hiện khi con gái hờn dỗi khó đối phó đến mức nào.
Anh ta lớn như vậy dù là cuộc đàm phán khó đến đâu cũng có thể thành thạo, điêu luyện nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, nhưng loại chuyện yêu đương nam nữ này anh thực sự thúc thủ vô sách.
Chuyện tình yêu vốn phức tạp khiến người ta đau đầu, Hạ Văn Xuyên quyết định tạm gác lại, giải quyết những chuyện đơn giản hơn, nên quay sang hỏi Phương Cần: “Dự án đấu thầu EL sao rồi?”
“Như dự đoán của anh, quản lý Kha bên chúng ta chậm nhất ngày mai sẽ mang hồ sơ trúng thầu đặt lên mặt bàn sếp.”
“Hạng mục đấu thầu lần này rất quan trọng, đối thủ cạnh tranh lại là Sở thị, dặn dò mọi người cảnh giác một chút, cố gắng mở thầu trước, toàn bộ tư liệu đều phải giữ bí mật nghiêm ngặt, phương án ngày mai thế nào, đưa qua tôi xem.”
“Vâng.” Phương Cần lên tiếng.
Quả nhiên chuyện làm ăn vẫn đơn giản hơn.
Tiệc tối, cũng không phải chỉ có Hạ Văn Xuyên và tổng giám đốc Từ thị, buổi gặp mặt còn có cả Chu đại tiểu thư - Chu Khả Nhi đang làm mưa làm gió trong giới kinh doanh.
Sự có mặt của cô ta khiến Hạ Văn Xuyên không hài lòng chút nào, lúc hai người gặp mặt ở bãi đỗ xe, anh ta còn lạnh lùng vứt xuống một câu: “Sao ở đâu cũng thấy mặt cô vậy?”
Chu Khả Nhi cao hơn 1m7, mặc một bộ âu phục màu đen trắng, toát lên vẻ già dặn, anh khí ngời ngời, cô một chút cũng không sợ hãi khuôn mặt than của Hạ Văn Xuyên, cười đáp: “Nhìn bản mặt ghen tỵ này của anh, chắc chắn đang ghen ghét việc chị đây dạo này thân thiết với Miên Miên? Sao nào? Sao nao vẫn chưa kết thúc chiến tranh lạnh à?”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Văn Xuyên bước nhanh đến thang máy, Chu Khả Nhi chân không dài bằng anh ta, chỉ có thể bĩu môi giẫm lên đôi giày cao gót hơn 10 phân đi nhanh theo. Khi cả hai lặng lặng nhìn thang máy nhảy số, cô mới nhàn nhạt nói: “Anh giận cá chém thớt thì được ích lợi gì? Không bằng động não xem phải dỗ dành cô bạn thân đáng yêu của tôi thế nào?”
Hạ Văn Xuyên bất động thanh sắc nhìn cô ta một cái.
Chu Khả Nhi không để ý đến anh, tiếp tục tụng kinh: “Chuyện này, vốn là anh sai trước. Hai người yêu nhau đáng nhẽ ra nên thẳng thắn, chân thật nói chuyện cùng nhau. Nhưng anh đường thẳng không đi lại dùng mấy mưu mô, thủ đoàn dấm dúi trên thương trường với cô ấy. Hành động đó khác nào không tin tưởng, tôn trọng đối phương, cô ấy giận anh là phải.”
Hạ Văn Xuyên hắng giọng, hỏi: “Mấy lời này là cô ấy nói với cô?”
Chu Khả Nhi nhún vai: “Vấn đề rõ như ban ngày còn cần cô nhóc nói sao? Chị đây liếc mắt là nhìn ra.”
Hạ Văn Xuyên: …
Chu Khả Nhi lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Anh ngoại trừ biết kiếm tiền, thì còn biết cái gì? Yêu đương cho tốt cũng không làm được.”
Hạ Văn Xuyên thở sâu nói: “Dạo gần đây cô phách lối quá nhỉ.”
“Ai nha, tôi đây có vốn liếng để phách lối được không?” Chu Khả Nhi cực kỳ tự tin bẻ ngón tay đếm: ‘Đây nhé, anh xem, chị đây có tiền, có sự nghiệp, có tuổi trẻ, quan trọng nhất, tôi còn hiểu tâm lý con gái, chỉ điểm đó thôi anh có ngồi tên lửa cũng không có nước đuổi kịp.”
Hạ Văn Xuyên: …
Chu Khả Nhi đột nhiên thu lại dáng vẻ cợt nhả, trêu chọc, nói: Đúng rồi, tôi còn phải nói với anh một chuyện.”
Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt đáp: “Nói.”
Chu Khả Nhi: “Hồi trước lúc còn hay nhắn tin với chị Tần Nguyệt, chị ấy tâm sự ở nhà một mình rất nhàm chán, tôi đành giới thiệu một số bạn bè mình quen cho chị ấy. Tuy nhiên mấy vị phu nhân đó cũng có vòng ban bè riêng, thường xuyên tụ họp. Gần đây nghe đồn chị Tần Nguyệt rất năng nổ tham gia những buổi tiệc kiểu đó, cũng kết được không ít bạn bè.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Ai?”
“Bạch Mộng Lam.” Chu Khả Nhi nhắc đến cái tên này, trên mặt không giấu được sự ghét bỏ.
Hạ Văn Xuyên ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Hai người tiến vào phòng bao, chờ một lát, Từ tổng mới khoan thai đi đến, ông ta năm nay đã gần 50, vì được bảo dưỡng tốt, việc quản lý thể trọng, dáng người cũng rất quy củ nên nom trẻ hơn so với tuổi.
Đi theo sau Từ tổng còn có thêm một người nữa, là Sở Tuấn An. Cả Hạ Văn Xuyên và Chu Khả Nhi đều thoáng bất ngờ.
Tiến vào bao sương, Từ tổng sang sảng cười, cùng hai người trẻ tuổi chào hỏi, sau đó mới giới thiệu: “Tôi và Sở lão đệ quen biết nhiều năm. Lần này vội vàng về nước, không cách nào hẹn cậu ta ăn một bữa cơm, nghĩ hôm nay người đến không nhiều cho nên liền kêu cậu ta qua. Hai người không phiền chứ.”
Hạ Văn Xuyên mím môi, anh ta đương nhiên để ý, chỉ cần nhìn thấy tên Sở Tuấn An này, anh lập tức không còn khẩu vị, kém chút lật bàn bỏ về.
Tuy nhiên Chu Khả Nhi không có chút khó chịu nào, chờ bốn người cùng ngồi xuống, cô liền híp mắt cười, nói: “Từ tổng vừa về nước, có lẽ chưa từng nghe qua một câu nói trong giới kinh doanh.”
Từ tổng tò mò hỏi: “Câu nào?”
Chu Khả Nhi nháy mắt với Sở Tuấn An, thản nhiên cười đáp: “Thiên kim Chu thị, trước bàn dân thiên hạ không giấu diếm cuồng nhiệt theo đuổi Sở tổng.”
Từ tổng ngây người ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vị Chu đại thiên kim kia chẳng phải chính là Chu Khả Nhi trước mặt mình hay sao. Ông nhíu mày, ý vị không rõ nhìn hai người trẻ tuổi một chút.
Sở Tuấn An nhăn mày nói: “Chu tiểu thư, tôi đã có bạn gái, trò đùa này tốt nhất nên dừng lại đi thôi.”
Chu Khả Nhi cong cong khóe miệng, đáy mắt lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, long lanh nhìn anh ta: “Đã biết là trò đùa, cần gì phải nghiêm túc như thế.”
Sở Tuấn An: …
“Ha ha ha ha…” Từ Tổng cười lớn, nói: “Chu tiểu thư quả là thẳng thắn, khôi hài. Nào biết uống rượu không? Hôm nay tôi và cô uống cùng nhau mấy chén.”
Từ tổng không chỉ thích uống rượu, còn thích mời rượu người khác, chờ thịt rượu mang lên đủ, ông cầm ly lên, bắt đầu mời những người trẻ tuổi trên bàn. “Nào nào, trước làm một ly, hy vọng chúng ta tương lai có cơ hội hợp tác.”
Chu Khả Nhi hào sảng nâng chén: “Từ tổng, ngài là lớn nhất, về sau còn cần ngài nâng đỡ cánh tiểu bối chúng tôi.”
Nói xong, bốn người cùng cụng ly.
Hạ Văn Xuyên liếc nhìn Sở Tuấn An một cái, bỗng nhiên mở miệng: “Sở tổng, hình như trước đến giờ chúng ta còn chưa từng uống rượu cùng nhau lần nào? Nào, chúng ta cùng làm một ly.” Nói rồi, anh nâng ly, đứng lên, hướng Sở Tuấn An làm động tác mời.
Sở Tuấn An lẳng lặng nhìn Hạ VĂn Xuyên, chậm rãi cầm ly đứng lên chạm ly với Hạ Văn Xuyên.
“Nên nói câu gì đây?” Hạ VĂn Xuyên giống như là đang suy nghĩ câu từ chúc mừng, sau đó nhoẻn miệng, khẽ nói: “Vậy chúc tôi lần này thuận lợi trúng thầu hạng mục EL đi.”
Sở Tuấn An: …
Nào có người nào dụ người ta nâng cốc chúc mừng chính mình?
Ban đầu Sở Tuấn An còn muốn tâm bình khí hòa cùng Hạ Văn Xuyên uống cạn chén rượu này, nghe xong lời chúc của anh ta, tức đến mức đặt mạnh ly rượu xuống nói: “Hạ tổng, ly rượu này tôi uống không nổi.”
Chu Khả Nhi nhìn bầu không khí chung quanh, nói: “Thì ra Hạ Tổng là người hài hước như thế.”
Đám người: …
Bữa cơm này muốn có bao nhiêu kỳ quái cũng có, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng Từ tổng dường như không nghe, không thấy, chỉ cần có người ngồi cùng bàn đối ẩm với ông là ông liền vui vẻ nói nói, cười cười. Một chén rồi lại một chén, tửu lượng của ông ta rất tốt, mặc dù 3 người trẻ tuổi thay phiên nhau đến kính rượu cũng không quật ngã nổi ông ra.
Trong bốn người, tửu lượng của Chu Khả Nhi là kém nhất, sau vài tuần rượu cuối cùng cũng anh dũng ngã xuống, kế sau là Sở Tuấn An, cuối cùng trên bàn chỉ còn lại Từ tổng và Hạ Văn Xuyên.
“Người trẻ tuổi… tốt… tửu lượng rất khá… lão Từ tôi… bội phục.” Từ Tổng uống đến chén này đã bắt đầu líu lưỡi.
Hạ Văn Xuyên mặt không đổi sắc, ngay ngắn ngồi đối diện, một tay chống đùi, 1 tay cầm ly rượu, khí định thần nhàn đáp: “Từ tổng, mời.”
Từ Tổng khoát khoát tay: “Mời… mời nữa sẽ ngất mất.”
Cuối cùng Từ tổng, Chu Khả Nhi và Sở Tuấn An được nhân viên dìu lên khách phòng nghỉ ngơi, còn Hạ Văn Xuyên bình tĩnh đi xuống lầu, ngồi lên xe nhà mình trở về nhà.
Kỳ thực lúc này anh đã uống say, nhưng trước giờ Hạ Văn Xuyên say rất có quy củ, hoàn toàn điềm tĩnh như một người bình thường, chẳng có chút lèm bèm, thất thố. Hơn nữa càng uống càng trấn định, khi ngồi trên xe trở về cũng cực kỳ chững chạc, đàng hoàng, nhìn vô cùng tỉnh táo, nhưng kỳ thực đầu Hạ tổng lúc này đã biến thành bột nhão, không suy nghĩ được gì nữa.
Anh ngồi lên xe, tựa vào thành ghế, híp mắt nhìn phong cảnh bên ngoài. Xe bình ổn chạy về sân biệt thự Hạ gia, tài xế chạy xuống mở cửa mới phát hiện cậu chủ nhà mình cứ vậy ngồi oai nghiêm, ngay ngắn ngủ đến hôn mê trên ghế.
Hạ Miên Miên gần đây đang chiến tranh lạnh với Hạ Văn Xuyên, cho nên anh có thể nhà ăn cơm hay không cô hoàn toàn chẳng quan tâm.
Nhưng mà đêm nay Chu Khả Nhi đột nhiên nhắn tình báo, cô mới biết được Hạ Văn Xuyên phải đi uống rượu xã giao với người ta, cho nên trước khi về phòng vẫn cẩn thận phân phó dì Liên nấu một nồi canh giải rượu cho anh.
Đến hơn 9 giờ, lầu dưới mới truyền đến tiếng ô tô, Hạ Miên Miên ghé đầu nhìn qua cửa sổ, thấy dì Liên và chú lái xe đang hợp lực đỡ Hạ Văn Xuyên vào nhà.
Chật vật mãi mới dìu được người ra khỏi xe, cả ba xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững, Hạ Văn Xuyên đột nhiên khom người chạy đến bên một gốc đại thủ, một tay chống thân cây, cúi người nôn mửa lợi hại.
Hạ Miên Miên nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh say đến vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định rời phòng, chạy xuống dưới lầu.
Hạ Văn Xuyên nôn một hồi, mới dần dần thanh tỉnh, dì Liên lo lắng lấy một chén nước ấm để anh súc miệng, sau đó muốn dìu anh, nhưng Hạ Văn Xuyên khoát tay, muốn tự đi vào.
Anh quay đầu nhìn một chút, không thấy Miên Miên đâu, ánh mắt mờ mịt, nghi hoặc hỏi: “Nhóc con đâu rồi?”
Dì Liên thở dài: “Chắc đã đi ngủ.”
Hạ Văn Xuyên không nói gì, quay người vào nhà, anh đứng trong phòng khách hồi lâu, lại trầm mặc ngồi xuống sofa.
Lúc Hạ Miên Miên xuống lầu, thấy anh ngồi nghiêm trang trên ghế ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, nhìn thấy Hạ Miên Miên, giữa đáy mắt mờ mịt đột nhiên sáng bừng, nhưng cũng không có hành động gì khác, cứ vậy duy trì tư thế yên lặng, nghiêm túc cùng cô nhìn nhau.
Hạ Miên Miên nhìn anh có chút mộng mị, đi đến bên cạnh dì Liên, nhỏ giọng nói: “Anh ấy say rồi ạ?”
Dì Liên gật đầu, nhỏ giọng nói: “Say đến không biết trời trăng là gì nữa rồi, con chăm sóc anh con đi, dì đi hầm canh giải rượu.”
Hạ Miên Miên ồ lên một tiếng, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Hạ Văn Xuyên.
Không biết ngày mai tỉnh lại anh ấy còn nhớ được chuyện tối nay hay không. Hiện giờ hai người đang chiến tranh lạnh, cô không muốn nhanh như thế đã giảng hòa với gã bạn trai chuyên quyền, ngang ngược này.
Dù nghĩ vậy, Hạ Miên Miên vẫn đi qua, ngồi xuống bên người Hạ Văn Xuyên, giữ khoảng cách một chỗ ngồi.
Hạ Văn Xuyên duy trì tư thế ngồi thẳng, không nhúc nhích cũng không trả lời cô.
Hạ Miên Miên nhíu mày, lại hỏi một câu: “Có muốn nôn nữa không?”
Hạ Văn Xuyên vẫn ngồi đực ra như khúc gỗ.
“Nói chuyện.” Hạ Miên Miên nói.
“Chúng ta đang chiến tranh lạnh.” Anh vô cùng bình tĩnh đáp.
Hạ Miên Miên:...
Hạ Miên Miên nhíu mày: “Hiện tại ngừng chiến.”
Hạ Văn Xuyên nghe xong, quay đầu nhìn cô: “Thật không?”
“Ừ.” Hạ Miên Miên miễn cưỡng gật đầu: “Cho nên, bây giờ anh có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Văn Xuyên thành thật nghĩ nghĩ, nói: “Trên người, mùi hôi, muốn tắm.”
Hạ Miên Miên buồn cười đáp: “Vậy thì đi thôi.”
“Hiện tại anh rất chóng mặt, đứng không vững. Em phải giúp anh tắm.” Hạ Văn Xuyên chậm rãi nói tiếp.
Hạ Miên Miên: …
Cái thái độ bình tĩnh, ngữ khí trấn định này, còn nói chuyện cực kỳ logic, có trật tự rõ ràng, chỗ nào giống say rượu? Hiện tại dẫu có đẩy anh lên bàn đàm phán, đoán chừng vẫn có thể dùng thủ đoạn sát phạt, tài hùng biện hơn người thắng về mấy cái hợp đồng ấy chứ.
Rất nhanh dì Liên đã bưng một bát canh giải rượu lên, thấy Hạ Văn Xuyên chẳng khác nào người máy, dì Liên nhỏ giọng nói: “Con đút cho cậu chủ đi.”
“Không. Con còn đang giận anh ấy đó.” Hạ Miên Miên từ chối.
Dì Liên buồn cười: “Con còn so đo với một ma men hay sao?”
Hạ Miên Miên bĩu môi, tiếp nhận bát canh trên tay dì Liên, nói: “Được rồi, con đại nhân đại lượng, nhìn tình trạng của gã ma men này, tạm thời không tính toán với anh ta nữa.”
“Đúng đúng.” Dì Liên che miệng cười.
“Không chỉ phải bón canh, mà còn phải giúp tên này tắm rửa nữa. Tên ma men này vừa đưa ra yêu cầu xong.” Hạ Miên Miên ghét bỏ nói, sau đó cầm thìa bón từng ngụm cho anh.
Hạ Văn Xuyên vẫn trầm mặc không nói, duy trì vẻ mặt cao lãnh, tổng tài bá đạo, cài thìa đưa tới miệng, cũng không hỏi là gì, rất mau uống vào, sau đó còn nói: “Muốn tắm rửa.”
Hạ Miên Miên nhìn anh, lại nhìn dì Liên, hờn dỗi: “Đó dì xem đi nào có giống người say??? Rõ ràng anh ấy đang giả vờ mà.”
Dì Liên cũng xích lại nghiên cứu: “Số lần anh con uống say rất ít, ngẫu nhiên mới có một hai lần say rượu, con cũng chưa từng gặp cho nên không biết là bình thường. Hiện tại ở trạng thái này so với hồi anh con còn bé không khác nhau là mấy, lúc nào cũng tỏ ra trầm tĩnh, vừa nghiêm túc lại ngốc nghếch, đáng yêu, chính xác là biểu hiện mỗi khi anh con say không biết trời trăng.”
Hạ Miên Miên: …
“Tắm rửa.” Hạ Văn Xuyên lặp lại lần nữa.
Hạ Miên Miên đưa cái bát trong tay cho dì Liên, đứng lên nói: “Tắm thì tắm. Nào giờ đi tắm.”
Cô vừa đứng lên, Hạ Văn Xuyên cũng đứng lên theo, còn đưa tay ra, lạnh lùng nói: “Dắt.”
Hạ Miên Miên: …
Không cách nào nói đạo lý với một con ma men, Hạ Miên Miên chỉ có thể nhếch miệng kéo tay anh, lên lầu hai. Tiến vào phòng Hạ Văn Xuyên, Miên Miên buông tay anh ra, đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, Hạ Văn Xuyên luôn trầm mặc bám theo cô như một cái đuôi lớn.
“Anh là ký sinh trùng à?” Hạ Miên Miên nín cười, chọc. Hạ Văn Xuyên như thế này quả là khiến cô cảm thấy mới mẻ, như dì Liên nói, có chút đáng yêu, ngốc nghếch.
Lấy xong quần áo, hai người tiến vào phòng tắm, Hạ Miên Miên xoay người mở vòi nước.
Hạ Văn Xuyên ở bên cạnh, an tĩnh cởi quần áo, nhưng cởi hồi lâu cũng không tài nào tháo được quần. Hạ Miên Miên thở dài, giúp anh cởi thắt lưng.
Hai người cách nhau thật gần, Hạ Văn Xuyên cực kỳ tự nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, thầm thì: “Em thật thơm.”
“Vì em vừa tắm xong.” Hạ Miên Miên cởi cúc áo sơ mi cho anh, lại giúp anh kéo khóa quần xuống, Hạ Văn Xuyên ngốc nghếch cười: “Anh muốn hôn em.”
Khá lắm, uống say rồi vẫn không quên câu dẫn con gái nhà người ta. Hạ Miên Miên trừng mắt, nạt: “Nghĩ hay lắm.”
Cởi xong quần áo giúp Hạ Văn Xuyên, Hạ Miên Miên có chút xấu hổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng ảnh, ai ngờ vừa ngơi ra một cái, Hạ Văn Xuyên đã thản nhiên tụt quần nhỏ, nhấc bệ bồn cầu, thuần thục tự nhiên giải tỏa.
Hạ Miên Miên: …
Quá trình tắm rửa mới thực sự đau đầu. Dù gì đây cũng là lần đầu cô tắm cho người khác, không tránh khỏi luống cuống, Hạ Văn Xuyên ngoan ngoãn, nghe lời, không náo loạn, tuy nhiên đối với nghiệp vụ tắm rửa cho một người lớn đùng, Hạ Miên Miên vẫn tương đối lóng ngóng. Cô cọ đi cọ lại, kỳ đến eo, hai người mắt lớn trừng mắt cuối cùng Hạ Miên Miên vẫn phải vì nghĩa quên mình, nhắm mắt cọ xuống dưới.
Thời điểm giúp anh tắm rửa, cô lần nữa hoài nghi có phải tên này đang giả vờ say rượu không?
Vất vả lắm mới tắm xong, Hạ Miên Miên mệt mỏi rã rời như vừa chạy bộ mấy chục km, quần áo trên người cũng ướt đẫm.
Sau khi nhét Hạ ba tuổi Văn Xuyên lên giường xong xuôi, cô mới vươn vai, duỗi lưng đi về phòng mình.
Thu thập ổn thỏa chui vào trong chăn cũng đã hơn 11 giờ đêm.
Vừa định chợp mắt, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Hạ Miên Miên nhìn chằm chằm trần nhà đến phát ngốc, chờ đến tiếng gõ thứ hai, thứ ba vang lên, cô mới miễn cưỡng xoay người xuống giường, đi chân trần ra mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là Hạ Văn Xuyên, trên tay còn cầm một thứ gì đó.
Hạ Miên Miên nhìn anh, kỳ quái nói: “Anh không ngoan ngoãn đi ngủ, cầm bàn phím lên đây làm gì?”
Hạ Văn Xuyên mặt mày bình tĩnh, nghiêm túc đáp: “Quỳ bàn phím.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]