Kha Lâm ngẩn người, sau đó đem tay của chính mình đặt lên móng vuốt của Tư Hạo Lam, nói: “Tại sao đột nhiên lại nhắc tới đề tài này, hằng năm anh đều đi bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề gì lớn.”
Móng vuốt bị sờ cũng có thể khiến thân thể mềm nhũn, Tư Hạo Lam nửa dựa vào trên xe, nói: “Em nói là một lần nữa trị liệu chân của anh, nếu hết thảy đều đã thay đổi, không chừng chân của anh cũng có thể trị hết, có thể lại đứng lên bước đi.”
Kha Lâm rũ mắt xuống.
Tư Hạo Lam không cách nào nhận biết chân của Kha Lâm có trong phạm vi ảnh hưởng của hệ thống hay không, đã như vậy thì không bằng cứ thử xem. Bất quá, Tư Hạo Lam biết Kha Lâm đã từng thử nhiều lần, cuối cùng đều là thất bại, hiện tại y đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể bước đi, đang bình tĩnh mà sống, đột nhiên kêu y đi trị liệu, y có thể sẽ lo sợ.
Lo sợ rằng cuối cùng vẫn sẽ thất bại, nếu như một lần nữa bị bác sĩ bảo không thể trị hết thì thật là đả kích quá lớn.
“Vậy là em vẫn ghét bỏ anh sao?”
Kha Lâm đột nhiên mở miệng, khiến Tư Hạo Lam sợ hết hồn: “Cái gì? Em ghét bỏ anh chỗ nào?”
“Rõ ràng là ghét bỏ, mỗi lần kêu em động em đều bất đắc dĩ, nằm nhoài trên vai anh rầm rì, dỗ nửa ngày mới nhấc cái mông lên một chút. Kỳ thực em chính là không muốn động, cảm thấy mệt mỏi, nhiều lần mới giữa đường đã ngủ mê man
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cung-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-roi/1331455/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.