Tư thái thái nghe Tư Hạo Lam nói như vậy vừa giận vừa sợ: “Mày đang nói gì đấy, vẫn không có giáo dục như vậy.” Bà ta hiển nhiên thấy Tư Hạo Lam xông vào liền có chút hoảng sợ, trốn đằng sau đám tay chân mình, “Mày làm thế nào mà tới được đây?” Tư Hạo Lam dùng ngón út ngoáy lỗ tay, Tư thái thái thấy động tác quen thuộc này của hắn càng thêm sợ hãi, lại lui về sau hai bước. Tư Hạo Lam nói: “Chớ giả bộ, ngươi là ai chúng ta đều biết, ta ngược lại thật không ngờ tới ngươi sẽ nhập vào người bà mẹ kế này. Ta bảo tại sao dạo gần đây lá gan Tư Ích Niên càng lúc càng lớn, làm nhiều trò vặt như vậy, hẳn đều là do ngươi ở sau lưng xui khiến đi?” Tư thái thái mặt đầy khó hiểu, nói: “Mày rốt cuộc là đang nói hươu nói vượn cái gì?” “Ký chủ cũng không biết mình bị nhập vào.” Lý Tinh Hà ôm Mã Toa đi theo đằng sau Tư Hạo Lam tiến vào trong kho hàng, “Hệ thống vẫn còn trốn tránh, phải nghĩ biện pháp bức nó ra mới được.” Mã Toa lơ lửng giữa không trung, có một đôi cánh nhưng không bay được, đi quá chậm, bình thường đều là Tư Hạo Lam trực tiếp xách nó lên kẹp dưới tay, ngày hôm nay Tư Hạo Lam phải ở phía trước phá cửa mở đường, nhiệm vụ này liền giao cho Lý Tinh Hà. Mã Toa bị mang vào, nhìn thấy Kha Lâm ngồi trên ghế, vui mừng vỗ vỗ cánh, hô lên: “Chủ nhân!” Kha Lâm vốn nhìn thấy Tư Hạo Lam, trong lòng an tâm, lại nhìn thấy hắn một thân một ngựa mà không khỏi lo lắng cho hắn, kết quả sau mông hắn còn có thêm Lý Tinh Hà. Sắc mặt Kha Lâm âm trầm, nhìn Tư Hạo Lam hỏi: “Em tại sao lại đi cùng với hắn?” Còn ôm người hầu gái của y, từ thời điểm nào mà thân thiết như vậy? Kha Lâm bị bắt cóc thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, vốn là mạo hiểm vạn phần, ai ngờ y mở miệng câu đầu tiên nói ra dĩ nhiên là – ăn giấm, bắt kẻ thông dâm? Tư Hạo Lam lúc đối mặt với Tư thái thái thì thái độ ác liệt, ngữ khí táo bạo, cả người dữ dằn; Kha Lâm vừa nói chuyện, thần sắc của hắn lập tức nhu hòa, kinh sợ mà vươn tay lên vò tóc như thể đã làm chuyện sai lầm, nói: “Đây không phải là do thiếu nhân lực sao. Hắn có thể giúp đỡ đó.” Lý Tinh Hà ở một bên nhìn mà nổi hết da gà, Hạo Lam quân rơi vào bể tình thật là đáng sợ, nguyên lai người đang yêu đều là như vậy sao? Chỉ cần ánh mắt của hai người đồng thời tiếp xúc, bầu không khí liền bắt đầu không phù hợp, rõ ràng nội dung kịch bản đang là kinh điển với yếu tố bắt cóc đối đầu trong nhà kho, giờ lại bị cưỡng ép mà bắt đầu bay lên bong bóng màu hồng. Tư thái thái sắp bị tức chết rồi, chỉ vào Tư Hạo Lam nói: “Đừng có mà liếc mắt đưa tình! Các ngươi cái đôi cẩu nam nam này! Nếu mày muốn đi cùng với thằng họ Kha, rất hoan nghênh a, tao đã sớm không vừa mắt mày rồi!” Từ sau khi Tư thái thái gả vào Tư gia, đứa con trai của người vợ đã chết của Tư Ích Niên luôn là cái gai trong lòng bà, lúc này dưới sự ảnh hưởng của hệ thống, tính cách tiêu cực của bà ta càng sâu đậm hơn, làm cho bà càng trở nên hung tàn ác độc, đối với Tư Hạo Lam càng thêm thống hận. Ánh mắt Kha Lâm dính trên người Tư Hạo Lam, bên trong có sự lo lắng dày đặc. Tư Hạo Lam hướng y cười cười động viên. Sau đó Tư Hạo Lam thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn về Tư thái thái cùng Lý Chính Tường và Tư Ích Niên vẫn còn trong cơn sốc, rồi lại dời tầm mắt, đặt trên đám thanh niên lực lưỡng cơ bắp đầy đặn đó. Hắn hô lên một tiếng: “Lý Tinh Hà!” Lý Tinh Hà giật bắn cả mình, theo bản năng trả lời: “Đây!” Tư Hạo Lam xoay xoay bả vai một chút, khóe môi cong lên, tà khí mà nói: “Đánh nhau.” Lý Tinh Hà đặt Mã Toa qua một bên, ôn hòa dặn nó: “Ở đây trốn cho tốt nha, chớ bị liên lụy.” Tiếp theo y đứng lên, thẳng thắn mà tiêu sái đáp lại Tư Hạo Lam, “Được, Hạo Lam quân.” Tư thái thái thấy bọn họ như vậy, trốn ở đằng sau đám người, trừng bọn côn đồ nói: “Lên đi.” Tiếng nói của bà vừa dứt, người ra tay trước ngược lại là Tư Hạo Lam. Động tác của Tư Hạo Lam rất nhanh, chớp mắt liền từ cửa kho hàng vọt tới trước mặt đám tay chân này, kẻ đứng trước mặt còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn tóm lấy cánh tay. Đám côn đồ giơ vũ khí lên, tập hợp tấn công Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam hành động nhanh như chớp, giữa tầng tầng gậy gộc đánh thẳng vào chỗ yếu của phe địch, ra tay tàn nhẫn, chân dài đá vào chỗ hiểm như phần bụng cùng dưới thắt lưng, đám người kia trong thời gian ngắn không thể tới gần được hắn. Lý Tinh Hà cũng tham chiến, y và Tư Hạo Lam động tác bất đồng, thân hình Tư Hạo Lam tàn nhẫn mà quỷ mị, thường ra đòn bất ngờ muốn tránh cũng không được; Lý Tinh Hà lại thẳng thắn thoải mái, thoạt nhìn thậm chí còn có điểm nhàn nhã, nhưng mà nắm đấm vung vào kẻ khác vô cùng cứng rắn. Bọn họ mạnh mẽ đánh đập bọn côn đồ một trận, chúng bao quanh hai người, mỗi kẻ đều chần chờ không dám tiến lên. Tư thái thái sắp tức chết, rít gào nói: “Đánh cho chết! Tao thêm tiền!” Lý Chính Tường ở một bên không nhịn được hô lên: “Tinh Hà, cẩn thận!” Lý Tinh Hà đối với người cha giả này tâm tình phức tạp, lúc này trầm mặc, theo sau Tư Hạo Lam. Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, bọn tay chân nghe thấy lời của Tư thái thái, lần thứ hai xông tới. Lần này Tư Hạo Lam nắm lấy cổ một tên, kéo gã ta qua, người kia quát to một tiếng, Tư Hạo Lam tàn nhẫn mà đá vào bụng gã, người kia bị đau, buông lỏng vũ khí trong tay ra. Đó là một cây côn sắt, thẳng tắp mà rơi xuống đất, Tư Hạo Lam dùng mũi chân tiếp được, hất nó lên, côn sắt thuận thế bay lên, Tư Hạo Lam vững vàng bắt được vào tay, đùa bỡn huơ huơ, nhào vào phía đoàn người đập tới. Tư Hạo Lam có vũ khí càng thêm gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, dùng côn sắt mà có khí thế như thanh giáo dài, quét ngang ngàn quân, đem đám người vây công hắn đánh cho tơi bời hoa lá. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ ngây người. Kha Lâm biết Tư Hạo Lam sức lực lớn, nhưng mà đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hắn đánh nhau. Sự cuồng nhiệt trào ra từ trong mắt Tư Hạo Lam nói rõ rằng hắn thật sự rất thích, cũng rất hợp để đánh nhau. Ngay cả Lý Tinh Hà một bên cũng bị kích thích, cười cười một cước đạp bay một tên, nói: “Đã lâu không sảng khoái như vậy.” Tư Hạo Lam cười lạnh, vung cây gậy đập một đòn nghiêm trọng vào lưng một tên côn đồ. Chỉ trong chốc lát, mười mấy gã tay chân trong kho hàng đã bị giải quyết sạch sẽ. Trên đất người la liệt nằm, từng kẻ ôm bụng ôm đầu rên rỉ, có tên trực tiếp ngất đi. Tư Hạo Lam đem gậy vác lên vai, cười hướng Tư thái thái đi tới, nói: “Không còn rác rưởi nữa, lần này chúng ta có thể tính sổ được rồi.” Theo sự áp sát của Tư Hạo Lam, Tư thái thái từng bước từng bước lui về sau, cuối cùng trốn bên cạnh Kha Lâm, đột nhiên từ trong cái túi nhỏ bên người móc ra một khẩu súng nhỏ, nắm trong tay chĩa vào đầu Kha Lâm, nói: “Đừng tới đây!” Tư Hạo Lam dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm Tư thái thái, ánh mắt như nuốt lấy bà ta, nói: “Cái này có phá vỡ thiết lập của thế giới này không vậy?” Kha Lâm quay đầu, cũng nhìn về phía Tư thái thái, trấn định mà nói với bà ta: “Vị phu nhân này, phi pháp cất giữ súng sẽ tội càng nặng.” Bàn tay cầm súng của Tư thái thái khẽ run, nói với Kha Lâm: “Mày đừng động!” Bà ta cũng rất mê man, lúc đầu bà chỉ muốn bức bách Kha Lâm, lấy được đồ rồi sẽ cao chạy xa bay, không biết tại sao bây giờ lại đi đến một bước này, trong lòng luôn có một âm thanh thúc giục bà. Tấn công Kha Lâm. Ngay cả Tư Ích Niên cũng không chịu nổi, nói với vợ mình: “Bà điên rồi sao! Không tới nỗi này! Cho dù nhà máy không còn tôi cũng sẽ không để cho bà chết đói.” “Ông đừng nói nữa!” Tư thái thái rít lên, “Tôi không nên gả cho ông! Lại càng không nên có một đứa con như vậy!” Tư Hạo Lam chăm chú nhìn Tư thái thái, nói: “Ngươi để những người khác đi, chuyện giữa chúng ta thì chúng ta tự giải quyết.” Hắn nghiêng đầu, nói với Tư Ích Niên cùng Lý Chính Tường: “Các ngươi ra ngoài đi.” Tư Ích Niên bị Tư thái thái hù hết, chỉ lo bà ta sơ ý một chút thì ông chồng đây sẽ tiêu đời, vội vã lôi kéo Lý Chính Tường rời đi. Lý Chính Tường còn muốn dắt theo Lý Tinh Hà, nhưng Lý Tinh Hà cự tuyệt, nói: “Con không sao.” Đám thủ hạ bị đánh nằm bò trên đất cũng gập ghềnh trắc trở kéo đồng bạn lui ra khỏi nhà kho. Tư thái thái chỉ uy hiếp Kha Lâm chứ không ngăn cản. Lúc này, trong kho hàng chỉ còn những người có liên quan. Tư Hạo Lam lúc này mới nói: “Không còn những người khác, ngươi có thể hiện nguyên hình rồi.” Bàn tay cầm súng của Tư thái thái dần dần không còn run nữa, bà ta mở miệng nói: “Vô nghĩa, ta không còn lời nào để nói với ngươi.” Thanh âm của bà ta biến thành giọng điệu máy móc điện tử, hệ thống rốt cuộc xuất hiện một lần nữa. Kha Lâm bị ép buộc, đôi mắt hơi nheo lại. Sự tiến triển của tình hình vượt ra khỏi sức tưởng tượng của y, dưới tình cảnh lúc nào cũng có thể mất mạng này, y chợt bắt đầu nghĩ, câu chuyện Tư Hạo Lam bịa ra không chừng là sự thật. Tư Hạo Lam trầm mặt nói với hệ thống: “Ngươi không hạ thủ được, cho dù ngươi nhập trên thân bà ta, mẹ kế Tư trong lòng căn bản không có ý nguyện giết người, ngươi không cưỡng bách được bà.” Cho dù hệ thống dụ dỗ để tính cách tiêu cực của Tư thái thái lộ ra, nhưng bà vẫn không thể đột phá nổi giới hạn của mình, cho nên mới chậm chạp không thể ra tay. Bà chỉ là một người nữ phụ ác độc được sản xuất đại trà trong một tiểu thuyết tình yêu, bản chất không muốn giết người, không đảm đương nổi vai boss chung cuộc. Hệ thống hiển nhiên rất buồn bực, nói: “Không sao cả, chỉ cần nhân vật phản diện trong sách gốc chết rồi, tất cả liền có thể trở về vị trí cũ, những vấn đề này sẽ không tồn tại nữa.” Vũ khí trong tay Tư thái thái chĩa thẳng vào Kha Lâm, Kha Lâm lại không chút kinh hoảng, vẫn luôn yên lặng nhìn Tư Hạo Lam. Trong lòng Tư Hạo Lam gấp gáp, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, nói: “Ngươi so với ta còn tẩu hỏa nhập ma hơn. Không đi theo nội dung kịch bản thì như thế nào? Những người của thế giới này vẫn như thường ngày mà sinh sống thật vui vẻ, ngược lại ngươi không ngừng chen ngang gây sự, không có ngươi thế giới này sẽ càng tốt đẹp hơn.” Hệ thống không tin lời hắn, nói: “Không thể! Nhiệm vụ của ta chính là giữ gìn cốt truyện, chỉ có theo nội dung kịch bản thì thế giới này mới có thể đạt được kết cục tốt lành.” Cây súng của Tư thái thái đè trên huyệt thái dương của Kha Lâm, trên làn da tái nhợt của y hằn một vết ấn. Tư Hạo Lam nhìn mà gân xanh nổi lên, hắn rốt cuộc xé rách vẻ bề ngoài bình tĩnh, dữ tợn mà nói với hệ thống: “Bướng bỉnh cứng đầu.” Hệ thống hiển nhiên cũng không muốn tiếp tục cãi vã với hắn, dù sao thì cũng không ai thuyết phục được ai. Ngón tay Tư thái thái đặt lên cò súng, hệ thống chính là đang điều khiển thân thể này, làm cho bà ta bóp cò. Vừa lúc đó, Tư Hạo Lam nâng thanh côn sắt trong tay, tức đến nổ phổi nói: “Ta liền muốn đối địch với ngươi. Ngươi phải đi theo nội dung kịch bản phải không? Ta làm cho ngươi nhất định theo không được.” Hắn vung tay ném côn sắt nặng trịch lên trần nhà, gian nhà kho này vốn rất cũ kĩ, phía trên là mấy thanh sắt bắc ngang chồng chéo, côn sắt chuẩn xác mà đập trúng một thanh xà nhà chịu tải. “Vai chính chết rồi thì nội dung kịch bản của ngươi cũng nát như thường, ngươi dám động vào Kha Lâm, ta liền khiến tất cả mọi người đồng thời chôn cùng.” Tư Hạo Lam nói, đứng giữa màn tro bụi dồn dập rơi xuống, tà ác như ma quỷ. Tư Hạo Lam xuyên việt tới, không còn nội lực, chỉ có một thân sức khỏe phi phàm bảo lưu lại. Một cú ném kia của hắn mạnh mẽ khiến côn sắt biến thành một thanh đao, chém đứt thanh xà ngang trên cao. Trong thời gian hắn nói chuyện, thanh xà ngang cũ kỹ yếu đuối dồn dập nứt gãy đổ nát, tại chỗ hắn đang đứng toàn bộ trần nhà đều sụp xuống. Phía dưới ngoại trừ Tư Hạo Lam còn có Lý Tinh Hà. Lý Tinh Hà mờ mịt ngẩng đầu, nhìn bụi bẩn, sắt thép với gỗ mục không ngừng rơi xuống. Tất cả như bị kéo dài thành một pha quay chậm. Đầu tiên là biểu tình kinh ngạc của Lý Tinh Hà hiện lên trên mặt, tiếp theo là thanh xà thép dài hai mét trên trần nhà chịu không nổi mà rơi xuống, hạ xuống ngay đỉnh đầu Lý Tinh Hà, sau đó Lý Tinh Hà bị tro bụi làm mờ đôi mắt, cúi đầu, cuối cùng xà thép thẳng tắp rớt xuống… Kha Lâm cách đó không xa khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, cho dù bản thân mình cũng đang ngàn cân treo sợi tóc cũng không nhịn được hô lên: “Cẩn thận!” Trong chớp mắt, Tư thái thái bên cạnh y đột nhiên ngã rầm, khẩu súng cũng rơi xuống đất, nguy hiểm của Kha Lâm được giải trừ. Từ trong thân thể nữ nhân xuất hiện một ánh hào quang, hướng về phía Lý Tinh Hà xông tới. “Sinh mệnh của vai chính chịu uy hiếp trí mạng, khởi động hình thức bảo vệ.” Kha Lâm mở to hai mắt, không dám tin nhìn tia sáng kia biến thành hình dáng máy vi tính, màn hình điện tử phô thiên cái địa trải rộng khắp vị trí của Lý Tinh Hà. Rốt cuộc ra rồi! Tư Hạo Lam thấy thế, lộn mèo trên đất lăn về phía trước một cái, cầm lấy cây gậy chống bạo lực nằm tán loạn trên mặt đất, như lôi đình vạn quân mà đập xuống thực thể của hệ thống. Hệ thống một lòng chỉ muốn cứu Lý Tinh Hà, hoàn toàn không hề phòng hộ công kích của Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam hai ba lần đập cho màn hình màu xanh lam của máy vi tính thành mảnh vụn. Thực thể của hệ thống bị phá hỏng, trong nhất thời tiếng điện tử cùng chuông báo động hỗn loạn mà vang lên. Tư Hạo Lam hô to một tiếng: “Mã Toa!” Người hầu gái Mã Toa nãy giờ vẫn luôn lén lút trốn một bên lúc này anh dũng đi tới, mở nắp khoang chứa trong ngực ra. Nó duỗi bàn tay tròn vo móc từ trong thân thể ra một cái hộp, rồi lại mở hộp, giơ đồ vật bên trong nhắm ngay hướng hệ thống. Hệ thống bị đập nát lóe lên ánh sáng màu xanh lam, tạo thành vô số mảnh điện tử xanh, bị một lực hút cường đại kéo vào trong đồ vật trong tay Mã Toa. Giống như một con bướm huỳnh quang màu xanh phấp phới không ngừng bay vào trong hộp Mã Toa đang cầm, ánh sáng cường liệt tỏa ra, tượng trưng cho sự giãy dụa, mãi đến tận khi tia ánh sáng cuối cùng bị dập tắt, rồi tiếng chuông cảnh báo biến mất. Tư Hạo Lam vội vã chạy tới, khép nắp hộp lại. Hộp động đậy lắc lư, lúc này mới không còn động tĩnh. Rốt cuộc bắt được hệ thống. Mà thanh xà thép kia đã sớm rơi xuống, tàn nhẫn mà đập xuống đất, nơi vừa nãy Lý Tinh Hà còn đứng giờ đã không một bóng người. Trên mặt Kha Lâm biểu tình có chút trống rỗng. Y nhìn thấy tất cả những thứ này, nhưng vẫn không có cảm giác chân thật, cuối cùng không nhịn được thì thào nói: “Có phải là tôi xem tiểu thuyết quá nhiều rồi không…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]