*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ khi Tư Hạo Lam đến công ty mới, tất cả sắp xếp công việc của hắn đều không chạy thoát khỏi mắt của Kha Lâm. Y trong thời gian ngắn nhất đã biết Tư Hạo Lam muốn đi tham gia chương trình thực tế, tuy rằng vẫn không có thông báo nhưng y không còn cần thông qua em gái để biết rõ lịch trình của Tư Hạo Lam. Y cũng biết rằng chương trình kia sau lưng đứng tên Lý gia. Kha Lâm trầm mặc đọc sách. Mai Khâm lo lắng cẩn thận bưng trà thảo mộc tới. Trà thảo mộc có mùi hương thơm ngát, thoải mái, an thần, nhưng vẫn khong cách nào đánh tan được bầu không khí uể oải xung quanh Kha Lâm. Từ sau khi Tư thiếu gia chạy trốn, trong nhà mây đen che đỉnh, khí trời rõ ràng đang từng chút một trở nên ấm áp nhưng vào nhà càng thêm âm u khủng bố, Triệu Kỳ sợ tới mức không tiếp tục ở nổi nữa. Mai Khâm dùng mắt trần có thể nhìn thấy mây đen đều là từ trên người Kha Lâm bay ra, khí đen um tùm lan tràn đến mọi ngóc ngách của ngôi nhà. Kha Lâm không vui. “Nghỉ ngơi một chút, uống tí trà đi.” Mai Khâm lên tiếng. Kha Lâm lạnh nhạt mà tiếp nhận ly trà, chậm rãi uống một hớp. “Kể từ sau khi ký hợp đồng với chính phủ, hiện tại trên thương trường tất cả mọi người đều đã biết đến chúng ta, cậu thành người mới quý giá trong giới kinh doanh, là nhân vật nóng bỏng tay bây giờ nha.” Mai Kham muốn nói một chút về chuyện làm ăn, khiến Kha Lâm phân tâm. Anh vừa khen Kha Lâm vừa nói: “Công tác kiểm tra thực địa của dự án sắp sửa được tiến hành, đợi đến khi lựa chọn được địa điểm sẽ bắt đầu xây nhà máy, mấy dây chuyền sản xuất phía nhà máy bên kia của Tư Ích Niên lúc ấy hoàn toàn nhập vào đây đi.” Kha Lâm uống trà, bảo rằng: “Gần như đã tới lúc rồi.” Mai Khâm do dự: “Đến khi đó Tư Ích Niên sẽ hồi phục lại.” “Việc nhỏ.” Kha Lâm mặt không biến sắc. Mai Khâm cười cười, nói: “Lần trước lão ta không phải còn kêu Tư thiếu gia ăn cắp bằng sáng chế độc quyền của chúng ta sao?” Buồn cười chính là Tư Hạo Lam vừa trở về đã một năm một mười kể lại toàn bộ cho Kha Lâm nghe. Vừa nhắc tới Tư Hạo Lam, Kha Lâm liền trầm mặt xuống: “Con đường này không thể đi, ông ta nên hiểu rõ.” Mai Khâm lo âu nói: “Tôi chính là sợ lão ta ra tay từ chỗ khác, lão là một tên tiểu nhân, cái gì cũng làm được.” Kha Lâm vung tay: “Không cần tiêu hao quá nhiều tinh lực trên người ông ta.” “Thế Lý Chính Tường thì sao?” Mai Khâm quyết đoán hỏi ra điều anh vẫn luôn muốn hỏi, “Ông ta cũng rất kỳ quái, không trực tiếp tìm cậu, con trai ông ta ngược lại luôn thích kề cận với Tư thiếu gia.” Tới tới lui lui người bọn họ tìm đều là Tư Hạo Lam. Khí đen trên đỉnh đầu Kha Lâm càng ngày càng dày đặc, y kéo khóe miệng, lạnh lẽo cứng rắn mà nói: “Ông ta tốt nhất không nên chọc tới tôi, còn con trai của ông ta…” Kha Lâm hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Mai Khâm cũng cùng cúi đầu nhìn về phía quyển sách y nâng trong tay, hô hấp hơi ngưng lại, nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu đang làm việc, tại sao còn xem mấy loại tiểu thuyết này?” Kha Lâm thả hai chữ ra từ trong miệng: “Học hỏi.” “Vì sao còn muốn học hỏi vậy, rõ ràng cậu với Tư thiếu gia rất hòa hợp với nhau.” Kha Lâm dừng một chút, căm tức nói: “Phản ứng của em ấy không đúng, tôi nhất định là làm sai chỗ nào rồi.” Không có quyển sách nào viết là hôn một cái liền ngất đi, sau đó còn chạy trốn. Mai Khâm: “…” Tiên sinh không biết đến khi nào mới có thể nhận ra mấy quyển tiểu thuyết này càng học hỏi càng không đúng hơn. ‘Gia tộc đào tẩu’ là một chương trình truyền hình thực tế mang tính chất cạnh tranh, nội dung chương trình chủ yếu là đưa người tham gia vào trong một khung cảnh đặc biệt, quy định người tham gia nhất định phải trong thời gian gia hạn chạy trốn, đồng thời bên trong khung cảnh tồn tại một boss coi cửa, cầm đạo cụ khắp nơi truy bắt người, người nào bị boss đuổi kịp coi như mất quyền thi đấu. Là trò chơi tẩu thoát kinh điển, nhưng mà để hài hòa thì không có nội dung máu me bạo lực, mà là thiết kế các loại trò chơi nhỏ giải câu đố. Boss coi cửa xem như là bí ẩn của chương trình, boss mỗi tập sẽ mời các minh tinh khác nhau tới đảm nhiệm, vừa mới vào sẽ không bại lộ thân phận, đợi đến khi trò chơi kết thúc boss mới cởi bỏ mặt nạ, cho mọi người ngạc nhiên. Tư Hạo Lam nhận lời mời đặc biệt, lần này trở thành một con quái vật lớn. Sau khi hắn hiểu qua nội dung chương trình liền lập tức đồng ý. Trò chơi này hắn thích, rất thú vị. Hắn tiến vào tổ tiết mục, quả nhiên như lời ông chủ nói, nhân viên công tác đều đối với hắn rất khách khí, rất săn sóc. Bối cảnh đầu tiên của tập này là một khu vui chơi, tổ tiết mục bao luôn một sân chơi nhỏ, ở bên trong bố trí các loại chướng ngại vật. Tư Hạo Lam làm boss thần bí là có kịch bản, biết được chướng ngại vật ở nơi nào, lúc đó hắn có thể trực tiếp đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống rình coi bắt người. Người tham gia mỗi tập có vài vị nghệ sĩ thường trực, người thường, cùng với minh tinh được mời đến, tổng cộng mười người. Tư Hạo Lam tất nhiên biết được danh sách tất cả bọn họ, vừa nhìn quả nhiên có Lý Tinh Hà. Lý gia không chỉ sắp xếp cho hắn tới tham gia chương trình, Lý Tinh Hà còn đích thân đuổi tới, cứ làm như bọn họ rất thân thiết với nhau. Căn cứ theo thiết lập của chương trình, vị boss thần bí là ai, người tham gia không thể biết trước được, mà Lý Tinh Là là đi cửa sau mà nhét thêm vào, rõ ràng cho thấy y hướng về Tư Hạo Lam mà tới, đương nhiên biết được Tư Hạo Lam chính là boss thần bí. Tư Hạo Lam một lần nữa mắt trợn trắng, bất quá nhờ vào cái thiết lập này mà hắn cùng Lý Tinh Hà trước khi quay chương trình không thể gặp mặt. Đây thật sự là quá tốt, đỡ phải nghe y dông dài. Đợi đến ngày ghi hình, Tư Hạo Lam đổi sang bộ quần áo may riêng cho hắn. Mấy con quái vật trong các chương trình đào tẩu thường là theo loại hình như mấy tên đồ tể, kẻ điên cầm cưa điện, ác quỷ, nhưng vì sự hài hòa tích cực của chương trình này nên Tư Hạo Lam mặc vào một bộ tuxedo, trên cổ thắt nơ nhỏ, trong túi áo trước ngực là một chiếc đồng hồ bỏ túi với dây xích vàng, ăn mặc giống y như con thỏ trong truyện ‘Alice trong xứ sở thần tiên’. Trên thực tế, tổ tiết mục thực sự vì hắn mà chuẩn bị một cái mặt nạ thỏ, mắt hạt đậu, miệng hình 叉, trên đỉnh đầu còn mọc hai lỗ tai dài. Vũ khí của hắn cũng là một cây búa bơm hơi hình cà rốt. Tư Hạo Lam cầm lấy lá cây xanh mượt, ở trong lòng thầm mắng: M* nó, lão tử ghét nhất ăn cà rốt. Mỗi một người tham gia đều được dán trên người một vòng cảm ứng đặc chế, trên chân, trước ngực, sau lưng, trên nón đều có. Cà rốt của Tư Hạo Lam đạp trúng chân năm lần, hoặc là ngực hai lần, người này liền thua cuộc, nếu như có thể một đòn miểu sát đánh trúng đầu, trực tiếp K.O. Bởi vì là chương trình thực tế, vì hiệu quả của chương trình, tổ tiết mục sẽ ghi hình thẳng một mạch từ đầu tới đuôi, dọc trên đường có đủ loại máy quay, trừ phi tình huống đặc biệt sẽ không kêu ngừng, muốn quay chụp hết một ngày, sau đó cắt nối, biên tập thành ba tập riêng biệt. Trước khi bắt đầu, Tư Hạo Lam từ trong màn hình theo dõi từ máy camera nhìn thấy Lý Tinh Hà cùng hai người đồng đội khác cười cười nói nói. Y một thân nhàn nhã, mặc một chiếc áo không tay được may riêng, nụ cười trên mặt rộng rãi ôn hòa, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu vẫn duy trì được vẻ anh tuấn của ảnh đế. Tư Hạo Lam siết chặt cà rốt trong tay. Chính thức bắt đầu ghi hình. Đội viên của nhóm đào tẩu từ cửa khu vui chơi tiến vào. Khu vui chơi này có ba cái cửa hông, bọn họ nhất định phải trong thời gian quy định phán đoán được cánh cửa hông nào có thể an toàn đi ra, đồng thời tìm được chìa khóa mở cửa. Tuy rằng khu vui chơi không lớn, thế nhưng thời gian cấp bách – kỳ thực vì hậu kỳ cắt nối biên tập, chứ thời gian chân thật có thể dài hơn so với quy định trong trò chơi, bọn họ thương lượng một chút rồi phân công nhau hành động. Lý Tinh Hà làm khách mời đặc biệt, lại là ảnh đế, những đội viên khác lúc cùng hắn tương tác đều rất tôn trọng ý kiến của y, cũng rất săn sóc y. Lý Tinh Hà bị phân đến tổ nhiều người, bọn họ một nhóm bốn người trước tiên chạy về hướng trò Lầu Cao Trọng Lực.
Đến cạnh tòa Lầu Cao, bọn họ phát hiện ra lời nhắc nhở thứ nhất, là một câu đố. Trong mỗi đội chung quy phải có người ngu ngốc cùng người thông minh, người ngu ngốc phụ trách bày trò khôi hài, người thông minh phụ trách giải đố hóc búa. Lý Tinh Hà vì hình tượng của mình, đương nhiên là làm người thông minh. Vị nghệ nhân lâu năm có thiết lập tính cách cố định trong đội giả bộ dốt nát vừa nói vừa chọc cười, mọi người cười cười nói nói không ngừng, căn bản không phải là đang đào tẩu mà ngược lại như đi du lịch mùa xuân. Mấy người tập hợp lại cùng nhau, cuối cùng giải được câu đó, kết quả trên đáp án ghi: ‘Manh mối đang ở nơi cao nhất’. Bọn họ cùng nhau nhìn trò chơi Lầu Cao. Lúc này cần phải chọn ra anh hùng không sợ độ cao đi lên tầng cao nhất của trò Lầu Cao, xem xem bên trên rốt cuộc có cái gì. Bốn người khiêm nhường một phen, cuối cùng dùng bao búa kéo quyết định, chọn ra Lý Tinh Hà cùng một vị khác là người thường ngồi lên, hai người còn lại trông chừng ở dưới. Trên Lầu Cao nhất định có máy quay, sẽ thu hết lại hình ảnh lúc minh tinh la hét, sợ hãi tới chịu không được, đến thời điểm đó phát sóng cho khán giả xem. Lý Tinh Hà trước đây cưỡi mây đạp gió, ngự kiếm phi hành đã thành thói quen, đối với loại này cũng không phải sợ, thế nhưng cần phải diễn a, khán giả chính là muốn nhìn thấy bộ dạng ảnh đế bị Lầu Cao Trọng Lực quăng quật tới không ra hình người. Lý Tinh Hà ngồi trên ghế trò Lầu Cao từ trên xuống dưới diễn mấy hiệp, người bên cạnh còn chuyên nghiệp hơn so với y, rít gào tới mức khiến lỗ tai y phát ngứa, hai người bên dưới đứng xem cuộc vui cười la không ngừng, thậm chí còn hoan hô. Lớn tiếng như vậy, khẳng định xong đời rồi. Quả nhiên, đợi tới khi bọn họ rốt cuộc lấy được manh mối, từ trên Lầu Cao bước xuống, còn muốn làm bộ đi đứng như nhũn ra, lúc hai người khác tiến lên đỡ lấy bọn họ, đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện một người. “Kêu lớn tiếng như vậy, tưởng ta không nghe thấy à.” Đại thỏ dữ dằn đung đưa đôi tai trăng trắng, cầm cà rốt ‘Bụp’ một phát đánh lên lưng một người: “Ăn cà rốt không?” Những người khác kêu to, ôm đầu chạy trốn. Lý Tinh Hà liếc mắt nhìn thỏ một cái, thỏ không thèm để ý đến y, mà là đuổi theo người vừa này, muốn gõ xuống lưng cậu ta. Vị đội viên đáng thương nhảy tưng tưng trên đất trốn tránh Tư Hạo Lam, cho dù hắn đang đeo mặt nạ thỏ ngốc, thân hình Tư Hạo Lam vẫn rất mạnh mẽ, một hồi đã tóm được người kia như bắt gà, dùng cà rốt hơi gõ người ta năm lần, người kia triệt để ngỏm củ tỏi. Lý Tinh Hà nhân cơ hội này chạy mất tăm. Cái trò chơi này rất thú vị, đủ loại dằn vặt các đội viên, phân đội của Lý Tinh Hà ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu tổn hại mất một người, sau đó cư nhiên lại thuận buồm xuôi gió, không có tiếp tục thiếu mất ai. Tiến độ bọn họ rất nhanh, một đường từ các loại thiết bị trò chơi thu được manh mối, hướng về vị trí chìa khóa đi tới. Mãi đến tận khi bọn họ đến Quỷ Ốc. Biết rõ bên trong khẳng định có cạm bẫy nhưng vẫn kiên trì đi vào. Trong Quỷ Ốc đen thui, gió thổi lạnh lẽo, chỉ có không ít ánh sáng đỏ cùng xanh lục không biết từ nơi nào, miễn cưỡng rọi sáng đường đi. Vị nghệ nhân ôm Lý Tinh Hà không buông tay, nhắm mắt lại hô to: “Thật là đáng sợ!!” Lý Tinh Hà vội vã làm cho ông ta im miệng: “Lại muốn gọi thỏ tới sao?” Vị nghệ nhân khoa trương che miệng mình. Mấy người dùng tốc độ ốc sên di chuyển về phía trước, đột nhiên vị nghệ nhân dừng lại, sau đó vừa run cầm cập vừa khóc nức nở hỏi Lý Tinh Hà: “Lý lão sư… Tôi tại sao không đi được…” Lý Tinh Hà quay đầu sang, dưới ánh sáng tối tăm, nhìn thấy một cái tay khô héo kéo ống quần của ông ta lại. Nhìn lên trên một chút là một cái đầu xõa tóc dài, dưới mái tóc như hải tảo lộ ra đôi mắt không có tròng trắng, đen bóng tỏa sáng, trực diện nhìn thẳng vào bọn họ. Những người khác cũng quay đầu, sau đó là một phen kinh hoàng rít gào, rồi như bị điên mà chạy về phía trước. Thỏ lại sắp xuất hiện rồi, Lý Tinh Hà cùng các đồng đội khắp nơi tán loạn, bất đắc dĩ nghĩ. Trên đường còn có đủ loại yêu ma quỷ quái khác nhau đi ra dọa bọn họ, vị nghệ nhân sợ tới mức mặt đều biến dạng, quá chuyên nghiệp đi. Lý Tinh Hà thậm chí không nhận ra đó rốt cuộc là cảm giác thật hay là kỹ năng diễn xuất. Mắt thấy vị nghệ nhân còn chạy chạy ở trước mặt trong nháy mắt lại bị ngã nhào xuống trên mặt đất, đại bạch thỏ dưới ánh đèn xanh lét lên sân khấu, ánh mắt hạt đâu đen nhánh lãnh khốc vô tình, cầm cây cà rốt lớn trong Quỷ Ốc hắc ám đại sát tứ phương, lập tức kích sát hai đồng đội của Lý Tinh Hà. Trong Quỷ Ốc đen kịt, Lý Tinh Hà đối diện với đại thỏ. Hai người cách nhau xa mấy mét, thế nhưng thị lực của người tập võ vô cùng tốt, Lý Tinh Hà nhìn thấy đường may ở chỗ cái miệng chum chím của thỏ rất rõ ràng, đồng thời Tư Hạo Lam cũng nhìn thấy y rất rõ ràng. “Đánh ngươi.” Thỏ quơ quơ củ cải, tàn bạo nói. — Hết chương 53 —
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]