“Cậu… cậu…”
Ôn Trĩ Sơ bẹp miệng, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Dáng vẻ kia của cậu rất giống như đang gặp phải một chuyện vô cùng tủi thân.
Con ngươi đen nhánh của Tần Gia Thụ liếc qua, giọng nói trầm thấp hấp dẫn cất lên: “Không phải đêm qua cậu kéo tôi…”
Trái tim Ôn Trĩ Sơ đột nhiên nhảy mạnh, đôi mắt khiếp sợ mở to, vội vã đưa tay che miệng hắn: “Không… không được nói”.
Đêm qua lúc bị người ta dạy cho một bài học, Ôn Trĩ Sơ mải ngắm gương mặt này, không nhịn được cứ lôi kéo người ta lại, đến cuối cùng cái mông phải chịu một bàn tay mới ngoan ngoãn biết điều hơn.
Lúc ấy cậu cứ như một vị hôn quân mê đắm sắc đẹp, bị gương mặt của đối phương câu mất tâm hồn, không biết thế nào là xấu hổ, hiện giờ nhắc lại cậu vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ, chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống.
Hai bàn tay giơ lên che đi cả miệng và mũi, chỉ để lại đôi mắt đen nhánh lộ ra. Tần Gia Thụ nhướng mày, nhìn dáng vẻ lúng túng đáng yêu của cậu, con ngươi đen nhánh câu hồn hút phách.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, khóe miệng run rẩy. Cậu thực sự không có nổi chút sức lực chống cự nào với khuôn mặt của Tần Gia Thụ.
Nhưng sợ đối phương lại mang chuyện hôm qua ra làm mình xấu hổ, Ôn Trĩ Sơ giả bộ hung ác cảnh cáo: “Không… không cho phép cậu nói lại nữa”.
Nói xong lại cảm thấy mình có chút hung dữ với con hồ ly tinh nhà mình, Ôn Trĩ Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566578/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.